Đan Đại Chí Tôn

Chương 1202: C1202



Dương Biện đột nhiên quỳ gối trên mặt biển, dữ tợn gào thét, tức giận lại càng bi thương.

Lý Dần cùng Hứa Đan nhìn nhau lắc đầu.

Ông trời, có đôi khi chính là tàn nhẫn như vậy.

Tại sao lại muốn chọn ngày hôm nay?

Tại sao lại muốn ném hắn tới nơi này?

Đây chính là định mệnh sao?

Khương Phàm ha ha cười lạnh.

- Lão tặc thiên thật rất chiếu cố người khác, cho ngươi ăn miệng phân chưa đủ nghiền, có đôi khi còn phải đổ cho ngươi thêm một miệng nước tiểu, sợ nghẹn chết ngươi.

- Đội tàu đang đi tới phía chúng ta.

Hứa Đan lập tức phóng thích không gian trong gương, mang theo bọn hắn rút lui, tránh khỏi quỹ tích đội tàu.

Khương Phàm nhìn Dương Biện đang đau khổ tức giận, nói:

- Nếu như ngươi nguyện ý, ta có thể mang theo ngươi rời khỏi. Chờ sau khi khôi phục thực lực, suy nghĩ thêm chuyện khác.

- Tiễn ta về Hải Thần đảo!

Dương Biện nhấc con mắt đỏ hồng lên, nhìn chằm chằm phương hướng đội tàu rời khỏi.

- Ngươi đi chịu chết?

- Ta phải hiểu rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!

- Còn cần làm rõ ràng sao, đã rất rõ ràng.

- Ta không tin! Ta không tin!

- Ngươi tin, chỉ là không tiếp nhận được.


- Ta muốn được gặp thân tộc của ta, ta muốn gặp được nàng.

- Bốn năm. Nếu như Dương gia muốn xử trí mẫu hệ thân tộc của ngươi thì đã sớm xử lý sạch sẽ. Ngươi trở về lại có thể làm thế nào? Bốn năm, nữ tử của ngươi đã sớm tiếp nhận cái chết của ngươi, thành thê tử của người khác, ngươi trở về còn có thể mang nàng rời khỏi sao?

- Ngươi chỉ cần ta đưa đến đó, những cái khác không cần phải để ý đến. Ta sống hay chết, đều không liên hệ gì tới ngươi.

- Ta rất đồng tình với ngươi, nhưng ta làm không được.

- Ngươi mở điều kiện, Dương Biện ta chưa từng cầu xin người khác, lần này, ta cầu xin ngươi.

Dương Biện chỉ ở Địa Ngục hơn hai mươi ngày, còn không có khôi phục lại sau chuyện bị đệ đệ hãm hại, cảnh giới thoái hóa, bây giờ lại đứng trước đau đớn như vậy, hắn cơ hồ muốn hỏng mất.

- Rất xin lỗi, ta nhấc lên nguy hiểm sinh tử xông vào U Minh Địa Ngục là muốn cứu người của ta. Nàng bây giờ đang trong quan tài chờ ta trở về, chờ đan dược của ta, ta trì hoãn không nổi.

- Người của ta cũng đang chờ ta!

Dương Biện vọt tới trước mặt Khương Phàm, nắm lấy cổ áo của hắn gào thét.

- Ngươi bây giờ trở về, chỉ có thể là chịu chết. Nếu như ngươi nhịn xuống, tương lai còn có hi vọng.

- Ngươi nhịn được sao? Đổi thành ngươi, ngươi nhịn được sao?

Dương Biện nắm chặt Khương Phàm cổ áo, gương mặt dữ tợn.

- Nhịn không được, cũng phải nhịn!

- Đánh rắm!!

Dương Biện bỗng nhiên đẩy ra Khương Phàm, phóng tới phương hướng chiến thuyền rời khỏi.

- Sư phụ...

Lý Dần không đành lòng.

- Mệnh của chính hắn, hắn phải tự mình quyết định.

- Hắn bây giờ đã mất đi lý trí, quyết định mệnh vận hắn không phải hắn, mà là tức giận của hắn thời khắc này.

Hứa Đan ở bên cạnh nói:

- Ngươi hắn đưa trở về thì làm sao, lại trì hoãn không được mấy ngày. Cùng lắm thì trên đường về Thương Huyền nghỉ ngơi, không thì tìm bù lại.

- Ngươi lúc đi ra, đầu nhét vào Địa Ngục rồi sao? Đây là chuyện ra ra vào vào sao, đối với Dương Biện mà nói, Hải Thần đảo đã không còn là nhà, mà là mộ địa, chúng ta đi đến chính là chôn cùng!

Khương Phàm quay người đi vào hải dương.

- Ai, đi thôi.

Lý Dần kéo Hứa Đan.

- Các ngươi cứ thấy chết mà không cứu như vậy sao?

Hứa Đan không đành lòng.

- Giả thiện lương cái gì! Sức lực thời điểm bát phụ ngươi nhất định phải giết chết ta khi đó đâu?

Khương Phàm ở phía trước nói.

- Tên hổn đản ngươi!

Hứa Đan tức giận, cũng đi theo.

Tuy nhiên... Khương Phàm đi không bao xa đột nhiên ngừng, yên lặng tính toán một lát, nhìn Dương Biện đang đi xa.

- Nghĩ thông suốt? Ngươi tích chút đức đi!


Hứa Đan hừ hừ.

- Ta không có giết chết ngươi, coi như đã tích đức.

Khương Phàm không để ý tới nàng, sau khi tính toán trong lòng một chút liền đi theo Dương Biện.

Hứa Đan tức giận, quay đầu phát tiết với Lý Dần:

- Huynh có còn là nam tử hay không, hắn đều nói nữ tử của huynh như vậy, sao huynh còn thờ ơ?

Lý Dần liếc nàng một cái:

- Sao muội lại để ý Dương Biện như vậy? .

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Anh Cũng Có Ngày Này
2. Ngây Ngô
3. Cành Đào Sum Suê
4. Minh Tinh Mà Tôi Quản Lý Cứ Bám Dính Lấy Tôi
=====================================

- Ta thấy hắn đáng thương! Bị đệ đệ hại chết, bị gia tộc vứt bỏ, cảnh giới còn không có. Thật vất vả với trở về, người thân sống chết không rõ, nữ tử lại bị cướp. Trên đời còn có nam tử nào bi thảm như vậy... A? Huynh có ý gì!



Dương Biện đạp trên mặt biển phóng tới, lửa giận bị ép làm hại trước đó, lo lắng cùng tức giận hỗn tạp tại thời khắc này để hắn cơ hồ muốn mất cả lý trí.

Hắn là Thiên phẩm linh văn!

Hắn là trưởng tử Dương gia!

Hắn thức tỉnh Thái Cổ kình hồn!

Hắn là tân tinh chói mắt nhất Thần Vực Chi Hải!

Hắn là Thánh Linh tương lai mà vô số người kính sợ, trông chờ!

Tại sao lại biến thành như thế này?

Vì sao!

- A a a...

Dương Biện phóng tới, khàn giọng gầm thét.

Nhưng, bây giờ hắn chỉ mới khôi phục lại Linh Anh cảnh thất trọng thiên, khí hải khô cạn suy yếu, năng lượng mỏng manh, sau khi đạp trên mặt biển chạy hết tốc lực hơn ba mươi dặm đã tiêu hao sạch sẽ.


Hắn phù phù ngã ở trong biển, suýt chút nữa đã chìm xuống.

Nhưng vẫn cắn răng, dùng cả tay chân, đuổi theo đi xa đội tàu.

Hắn muốn trở về!

Hắn phải biết rốt cuộc là vì sao?

Hắn muốn gặp thân tộc của hắn, gặp nữ tử của hắn!

Dương Biện hắn, không thể nào uất ức như thế!

Ầm ầm...

Lôi điện chói mắt, từ đáy biển mãnh liệt phóng ra.

Một đoạn Lôi Man dài hơn mười thước tập trung vào Dương Biện, nhanh chóng xuất kích.

Dương Biện bị lôi điện bao phủ, kêu gào thê lương thảm thiết.

Lôi Man phá tan mặt biển, mở ra cái miệng to về phía Dương Biện.

- Súc sinh, ngươi còn chưa xứng để ăn Dương Biện ta!

Dương Biện quay người, dữ tợn gầm thét, hai tay gắt gao bắt lấy trên dưới răng nanh của Lôi Man.

Mặc dù cảnh giới đã thoái hóa, lực lượng suy yếu, nhưng chung quy vẫn là Cự Kình linh văn, lại đã từng đạt tới Linh Hồn cảnh Cửu Trọng Thiên.

Linh lực không có, lực lượng vẫn còn lại chút.

Hai tay Dương Biện căng cứng, từng tiếng tạch tạch, hắn đẩy đầu Lôi Man ra.

Nhưng Lôi Man trước khi chết lại huy động lôi triều, cũng bao phủ Dương Biện, đánh hắn ra mấy trăm mét.

Toàn thân máu thịt be bét, máu tươi nhuộm đỏ mặt biển.

- A!! Lão tặc thiên, tại sao muốn đối xử bất công với ta như vậy. Ta mạo phạm ông chỗ nào! Ông đi ra đây cho ta!! A a a!!


— QUẢNG CÁO —