Đan Đại Chí Tôn

Chương 1216: C1216



Mặc dù hai người đều là Chí Tôn Thánh phẩm cao quý, nhưng phẩm cấp chắc chắn sẽ có chênh lệch, không thể nào hoàn toàn giống nhau.

Loại chênh lệch này ở chỗ đặc tính linh văn, võ pháp tu luyện, kinh nghiệm chiến đấu, thể chất mạnh yếu, càng ở chỗ hoàn cảnh chiến trường.

Lý Hoàng là thống lĩnh tương lai do Hải Thần đảo bồi dưỡng, làm sao có thể thua bởi một tên tán tu không tên không họ này được?

Rất nhiều người đều nhìn về Khương Phàm, nhao nhao suy đoán rốt cuộc sư phụ của hắn là ai.

Không chỉ có thể tìm tới cho hắn hộ giả Không Gian linh văn, còn có thể bồi dưỡng được cuồng nhân chiến đấu như vậy.

Thật chẳng lẽ là lão quái vật cấp bậc Đan Thánh sao?

Cũng chỉ có Đan Thánh, mới có thể để thần phục cường giả như vậy!

Cũng chỉ có Đan Thánh, mới có thể cho bọn hắn võ pháp cường đại như vậy!

Cũng chỉ có Đan Thánh, mới có thể luyện chế dược liệu đặc thù, tôi thể luyện thân cho bọn họ!

Khương Phàm không để ý đến ánh mắt đang quăng tới xung quanh, hắn vẫn chăm chú quan sát đến chiến đấu của Lý Dần.

Hứa Đan thì kiêu ngạo ngẩng đầu, tự hào lại hưng phấn.

Đối với thực lực của Lý Dần, nàng đều rõ ràng hơn so với ai khác.

Hơn mấy ngàn vạn lần chiến đấu tại U Minh Địa Ngục, cùng vô số bảo dược kích phát tiềm lực đã tạo nên sức chiến đấu siêu cường cho Lý Dần.

- Tiểu thư, ngài gặp qua bọn hắn chưa?

Hai vị nam nữ trung niên của Thiên Mộng đảo nhẹ giọng hỏi Lăng Vi.

Thiên Mộng đảo bọn hắn mặc dù ẩn thế, nhưng không có nghĩa là bọn hắn không hỏi thế sự, ngược lại vẫn đang bí mật nhìn trộm Thần Dụ Chi Hải.

Tình báo trong tay bọn họ so với một số hoàng tộc đều nhiều hơn.


Thiên tài như vậy, không thể nào là đột nhiên xuất hiện. Nhất là chiến đấu, càng là cần vô số lần lịch luyện, mới có thể ma luyện kinh nghiệm.

Lăng Vi lắc đầu, đôi mắt giống như tinh thần nổi lên gợn sóng rất nhỏ, tập trung vào Khương Phàm cách đó không xa.

Khương Phàm lập tức cảnh giác, mắt phải bị che giấu có chút ngưng tụ.

Có người đang nhìn trộm hắn?

Khương Phàm đột nhiên quay đầu, đón nhận đôi mắt sáng ngời trong đám người kia.

Lăng Vi hơi kinh ngạc, lập tức tản ra tinh quang.

Khương Phàm nhìn chằm chằm Lăng Vi một lát, mới khẽ vuốt cằm, xem như chào hỏi, cũng là cảnh cáo.

- Hắn phát hiện ta rồi?

Lăng Vi khó có thể tin, cách mấy trăm mét dò xét. Vẫn chỉ là vừa mới bắt đầu, vậy mà lại có thể gây nên cảnh giác?

Đây là tính cảnh giác gì!

Hay là nói, trong linh hồn hắn có vũ khí phòng ngự đặc thù gì!

- Một nữ tử mang theo mạng che mặt, ta nhớ được là từ trên thuyền Thiên Mộng đảo xuống. Váy trắng, tóc dài, vóc dáng rất khá, làn da rất trắng, đôi mắt kia rất đặc biệt. Bên cạnh còn có hai thị vệ trung niên một nam một nữ đi theo.

Khương Phàm hỏi thăm Dương Biện.

- Lăng Vi. Nữ nhi đảo chủ Thiên Mộng đảo.

- Xác định??

- Ta rất xác định.

- Thiên Mộng đảo cùng Hải Thần đảo là liên quan như thế nào?

- Thiên Mộng đảo thuộc về thế lực trung lập, ẩn thế, không liên quan tới các phương đều. Bọn hắn còn khống chế lấy ba tòa Không Mộng đảo, bảo hộ kẻ chạy nạn tại hải vực.

Lúc Dương Biện nói, sắc mặt có chút nghiêm trọng.

- Linh văn của bọn hắn là gì?

- Bọn hắn là Mộng Hồn Sư.

- Mộng Hồn Sư?

Khương Phàm cảm thấy rất lạ lẫm.

- Bọn hắn có thể biên chế mộng cảnh, để cho ngươi ta hãm sâu ở trong đó, mặc kệ bài bố. Bọn hắn còn có thể nhìn trộm giấc mơ của ngươi sau khi ngươi ngủ say, từ mộng cảnh thăm dò bí mật của ngươi.

- Mộng Hồn Sư mạnh nhất còn có thể ngưng tụ ra phó hồn, tương đương với linh hồn thứ hai, thứ ba của mình, bám vào trên linh hồn mục tiêu, tạm thời khống chế thân thể kia.

Khương Phàm quay đầu nhìn về phía Lăng Vi.

Lại còn có linh văn quỷ dị như vậy, có chút tương tự cùng mấy Ác Mộng linh văn kia của Chí Tôn Kim Thành, nhưng rõ ràng là mạnh hơn.

Lăng Vi chú ý tới ánh mắt Khương Phàm, cũng quay đầu nhìn sang.


- Ngươi đang nhìn nàng? Không được đụng ánh mắt của nàng!

Dương Biện nhắc nhở Khương Phàm.

Khương Phàm lập tức nghiêng ánh mắt đi.

- Ngươi từng tiếp xúc cùng Lăng Vi này sao?

- Tiếp xúc qua.

- Tiếp xúc rất sâu sao?

Khương Phàm cảm giác ngữ khí Dương Biện có chút vấn đề.

- Ta cùng với nàng từng có kết giao.

- Kết giao gì?

- Ta đã cứu nàng, ta đánh qua nàng.

- Nói rõ chi tiết?

- Có cần phải thế không? Ngươi là tới bái phỏng Hải Thần đảo, không có liên quan gì với Thiên Mộng đảo.

- Thiên Mộng đảo là thế lực trung lập, tại sao lại muốn tới tham gia loại thông gia lợi ích này? Nếu muốn tới, vì sao lại phái một vãn bối tới, ngươi không cảm giác kỳ lạ sao?

- Ngươi quá nhạy cảm rồi.

- Nói cho ta nghe một chút đi.

Dương Biện suy nghĩ một lát, cắn răng nói:

- Trước khi ta thức tỉnh kình hồn đã xông xáo hải vực, theo đuổi khiêu chiến cực hạn, thời điểm thám hiểm tại một bí cảnh, đã cứu mệnh của nàng, còn bị vây ở đó mấy ngày. Kết quả nàng không hiểu đội ơn, vậy mà muốn nhìn trộm bí mật của ta, ta thu thập nàng.

- Sau đó thì sao?

- Không có khống chế lại.

- Có ý gì... Nha...

Khương Phàm giật mình, thì ra có một mối liên hệ như thế.


- Đừng nghĩ lung tung, thời khắc sống còn vẫn khống chế được.

- Là trước đó khống chế được, hay là trước khi đi ra khống chế được.

- Ngươi câm miệng cho ta.

Dương Biện gầm thét.

- Đừng hiểu lầm, ta muốn hiểu rõ quan hệ của các ngươi phát triển đến trình độ nào.

Khương Phàm lại nhìn mắt Lăng Vi, trong lòng có vẻ hoài nghi.

- Chúng ta không liên quan!

- Sau đó không muốn phụ trách? Ngươi rất cặn bã nha.

- Ta đương nhiên phải chịu trách nhiệm, ta đều đã chạy đến Thiên Mộng đảo đi cầu kiến. Nhưng Thiên Mộng đảo là thế lực trung lập, ta là truyền nhân Hải Thần đảo, bọn hắn cự tuyệt tiếp kiến ta.

- Sau đó liền từ bỏ rồi?

Khương Phàm tiếp tục nhìn chằm chằm Lăng Vi.

- Hắn làm gì mà cứ nhìn tới nơi này thế? Chưa từng thấy nữ tử sao!

Phụ nhân bên cạnh Lăng Vi tức giận nói, mặc dù Khương Phàm là Luyện Đan Sư tôn quý, nhưng nhìn cô nương nhà bọn hắn như vậy, vẫn rất quá phận.

Vào lúc này, nơi xa truyền đến lay động kịch liệt, Lý Dần và Lý Hoàng giết tới điên cuồng, tại trong đụng chạm mãnh liệt, liên tiếp lui về phía sau.

Lý Dần máu thịt be bét, thương thế nghiêm trọng.

Lý Hoàng khí tức lộn xộn, cũng khống chế không nổi thủy triều xung quanh.


— QUẢNG CÁO —