Đan Đại Chí Tôn

Chương 1302: C1302



- Phức tạp thế nào, ngài cũng không thể giao Niệm nhi cho Khương Phàm.

Tô Triệt nhìn cái dáng vẻ thâm tình chậm rãi của Khương Phàm và Tô Niệm kia liền có một cảm giác sụp đổ muốn điên lên.

Nhịn không được!

Thực sự nhịn không được!

Càng không tiếp nhận được!

Rốt cuộc Khương Phàm và Niệm nhi là tiến tới với nhau như thế nào?

Bọn hắn mới gặp qua vài lần.

Đơn giản là không hiểu thấu nha.

- Sau này các ngươi sẽ biết.

Tô Thiên Sóc than nhẹ một tiếng, đi tới, đưa nhẫn không gian cho Khương Phàm:

- Đây là những đan dược kia, ngươi vẫn nên cầm đi đi, Đại Diễn thánh địa có thể luyện đan dược, cũng không cần nhiều như vậy.

Khương Phàm đẩy trở về:

- Ngài hãy nhận đi, đây là tâm ý của ta.

Tô Thiên Sóc xô đẩy mấy lần, thấy Khương Phàm thực sự kiên trì, cũng liền nhận:


- Có cần ta hỗ trợ gì không?

- Hãy giấu tin tức ta đã tới qua nơi này, bảo hộ Niệm nhi thật tốt, Khương Phàm ta vô cùng cảm kích.

Khương Phàm ôm Tô Niệm lần nữa, mang lại mặt nạ, bí ẩn rời khỏi từ ngọn núi sau thánh địa.

Tô Thiên Sóc nhìn phương hướng Khương Phàm rời khỏi, trầm mặc thật lâu, mới nói khẽ:

- Con còn có thể đợi ở thánh địa bao lâu?

- Ba năm đi.

Thiên Hậu đưa mắt nhìn Khương Phàm rời khỏi, hai mắt thoáng mông lung.

Nàng muốn bồi tiếp hắn cùng rời khỏi cỡ nào, muốn cùng hắn một chỗ nghênh đón mưa gió, cùng trải qua những trắc trở.

Nhưng, nàng rất rõ ràng bọn hắn trùng sinh không chỉ là vì chính mình, càng quan trọng hơn chính là thần triều.

Vì một trăm ngàn cấm quân trấn thủ Đông Nam Thiên Môn, vì trăm vạn anh linh nhấc quan tài ở Côn Lôn, vì ức vạn con dân chịu chết Tế Thiên Đài.

Nàng có thể nhìn hắn một cái, ôm hắn lần nữa, đã vừa lòng thỏa ý, cũng tốt hơn tất cả những người khác.

Đại Diễn Thánh Chủ nói khẽ:

- Hãy bồi bồi mẫu thân con, nàng không nỡ bỏ con.

Thiên Hậu nói nhỏ:

- Thật xin lỗi, con chỉ có thể làm nữ nhi của các người vài chục năm.

- Mặc kệ chúng ta có tư cách làm phụ mẫu Thiên Hậu cả đời hay không, nhưng Đại Diễn thánh địa vĩnh viễn là nhà của con.

Đại Diễn Thánh Chủ cố gắng nén nét mặt tươi cười, mặt mũi lại tràn đầy đắng chát.

Khương Phàm hội hợp cùng bọn người Kiều Vạn Niên trong núi sâu, nhanh chóng xuôi nam.

Tốc độ của bọn hắn cũng không nhanh, vừa đi vừa nghỉ, nghe ngóng tin tức Bắc Bộ cũng đang mong đợi Kiều Vô Hối có thể trở về.

Nhưng, bọn hắn lại không thể chờ đợi được Kiều Vô Hối, ngược lại còn nghe được tin tức bọn hắn không muốn nghe.

Ngày mười lăm tháng tám, một đầu tin tức kinh người bắt đầu từ Tây Bắc Bộ, nhanh chóng lan tràn về những nơi khác.

- Chính thức xác định thân phận Khương Phàm, là đệ tử Vô Hồi thánh địa, tôn chủ thánh địa Nam Bộ!

- Khương Phàm tổn hại hiệp nghị giữa thánh địa và hoàng tộc, không nhìn thái độ trung lập của thánh địa, trước sau hai lần mạo phạm Cổ Hoa hoàng thành.

- Lần đầu tiên, Khương Phàm sát hại tử đệ các gia tộc là Hoàng Phủ Chính Thiên, Tô Cao Nghĩa, Lý Tịch, dẫn phát mâu thuẫn giữa cửu đại gia Cổ Hoa.


- Lần thứ hai, Khương Phàm cướp đoạt dược liệu tài nguyên phương bắc, dẫn dụ nhà đầu tiên của Cổ Hoa, Kiều gia phản bội chạy trốn, sát hại Đại hoàng tử Cổ Hoa, càng khiến cho tộc trưởng các gia tộc Cổ Hoa toàn thể tử vong.

- Sự kiện diệt tộc Tô gia cũng là do Khương Phàm chủ đạo.

- Làm đệ tử thánh địa, lại tàn nhẫn hiếu chiến, thị sát thành tính, cấu kết với tổ chức sát thủ Ác Nhân cốc, không có chút kính sợ nào đối với quy củ thánh địa.

- Hành vi của Khương Phàm, tội ác cùng cực, lẽ ra phải áp đến tổ sơn thụ hình! Tôn chủ thánh địa Nam Bộ, thánh địa Trung Ương, thậm chí tổ sơn Trung Ương, càng là làm ra giải thích!

Tin tức mở rộng tình thế vô cùng tấn mãnh, phạm vi càng lúc càng lớn, cũng không ngừng gây nên sóng to gió lớn và nghị luận điên cuồng.

Đây cũng là bởi vì Cổ Hoa đã cùng Kim Thành liên thủ chuẩn bị kỹ càng.

Bọn hắn dùng thời gian mười ngày, xếp nhân thủ vào các nơi, chỉ dẫn tin tức, khuếch tán tin tức, giữ vững nhiệt độ nghị luận. Chính là vì để hình thành nghị luận to lớn trong thời gian rất ngắn, cho dù là ai cũng khó mà áp chế được, sau đó khiến cho Vô Hồi thánh địa cùng tổ sơn Trung Ương, lấy chính tên thánh địa, nhất định phải làm ra chế tài nghiêm khắc nhất.

Cùng lúc đó, Cổ Hoa Nhân Hoàng mượn phong bạo nghị luận, cao điệu tiến về vực địa trung ương, bái phỏng bốn đại thánh địa.

Mà theo tin tức khuếch tán, rất nhiều thế lực đều táo động, điều động số lượng lớn cường giả bí mật phóng tới đại địa Nam Bộ, ý đồ ngăn chặn Khương Phàm trở về Vô Hồi thánh địa.

Nếu có cơ hội, bọn hắn không để ý mà sẽ bí mật bắt lấy Khương Phàm.

Dù sao trong tay Khương Phàm cũng mang theo Cấm Nguyên Cổ Thụ, còn có số lượng lớn đan dược Chuẩn Thánh phẩm.

Ly Hỏa thánh địa.

Khi tin tức như dã hỏa phấp phới mấy chục vạn dặm sơn hà, Đốt đến Hoang Mãng nguyên đã là tháng đầu tháng chín.

Khương Hồng Võ sau khi nhận được tin tức đã ngây ngẩn cả người, lặp đi lặp lại kiểm tra, đối chiếu sự thật mấy lần, lại nhìn chằm chằm chân dung độc nhãn xem đi xem lại, vẫn còn có chút mộng. Đây là con của hắn?

Nói đùa cái gì vậy!

Khương Phàm nhàn rỗi không có chuyện gì làm lại chạy đến phương bắc khiêu khích hoàng tộc?

Nam Bắc hai nơi cách hơn năm trăm ngàn dặm đâu, hoàn toàn là hai thế giới.


Lại nói, không có lý do gì!

Làm sao Khương Phàm biết nơi đó có Cổ Hoa hoàng thành?

Khương Phàm lại lấy ở đâu ra năng lực thông đồng siêu cấp gia tộc phản bội chạy trốn?

Còn có, làm sao Khương Phàm lại trở thành Thiên phẩm linh văn, đây không phải là nói bậy sao?

- Đây là ai đang vu oan giá họa.

Bọn người Yến Tranh tề tụ một đường, đều cảm giác hoang đường buồn cười.

Côn Bác lắc đầu liên tục:

- Lại vu oan giá họa thế nào cũng kéo không đến trên thân Khương Phàm chúng ta được. Đó là người của phương bắc, cách mấy chục vạn dặm, nếu như không phải tin tức này, ta cũng không biết nơi đó có Cổ Hoa hoàng thành gì đó, còn có Kiều gia Tô gia gì đó.

Nạp Lan Thanh Cảnh nói:

- Chính vì bọn họ là hoàng tộc, cho nên không thể nào không có nắm chắc tình huống mà trực tiếp đánh đầu mâu đối với nơi Chuẩn Thánh.

Khương Uyển Nhi hạ giọng nói:

- Không phải ca ca Giả chết sao?

Yến Khinh Vũ nói:

- Đúng vậy, hắn đều đã Chết bảy năm, làm sao có thể đến phương bắc gây sự.


— QUẢNG CÁO —