Tại thời điểm mê vụ lại bắt đầu từ đầu bao phủ sơn lâm, Khương Phàm cùng Cổ La không vội vã xuất hiện trong tầm mắt mọi người. Không phải cố ý kéo dài, mà là tiếng thác nước quá lớn, hai người không nghe thấy Ngọc Đỉnh tông nhắc nhở, kém chút lầm thời gian.
- Khương Phàm! Đó là Khương Phàm!
- Hắn vậy mà sống sót đi ra ngoài!
Bên ngoài đám người rối loạn tưng bừng.
Một cái mạng, đổi hai tòa tinh quáng Kim Cương tông, kiếm lợi lớn!!
- A!!
Thanh Văn kϊƈɦ động kêu to.
- Tốt, ha ha...
Dạ Thiên Lan cởi mở cười to, thật lâu không có thống kɧօáϊ như vậy.
- Đáng chết!
Sắc mặt của bọn người Kim Bất Hoán đều vô cùng khó coi, nhưng khi nhìn đến Cổ La bên cạnh Khương Phàm, bao nhiêu đều hiểu cả.
Cổ La, không dựa theo ước định phối hợp với bọn hắn!
- Mộ Dung Xung làm hại Kim Cương tông chúng ta!
Bùi Vân Hải căm tức nhìn Mộ Dung Xung nơi xa, nếu như không phải Mộ Dung Xung tự thân lên cửa làm cam đoan, bọn hắn tuyệt đối sẽ không cầm hai tòa tinh quáng ra đánh cược.
- Cổ La... Ngươi dám lừa gạt ta?
Ánh mắt Mộ Dung Xung dần dần âm lãnh, lúc ấy tìm tới Cổ La là bởi vì hiểu rất rõ tính cách Cổ La. Chỉ cần Cổ La tiếp nhận liền sẽ không có cái gì ngoài ý muốn.
Thật không nghĩ đến, tên này vậy mà dám lật mặt qua tính kế hắn?
Cổ La chẳng lẽ không sợ hắn trả thù?
Không sợ Nhậm Thủy Hàn cùng toàn bộ Kim Cương tông trả thù?
- Chúng ta đã ước định với nhau, Tông chủ bên kia, ngươi không thể nói lung tung.
Cổ La thấp giọng nhắc nhở Khương Phàm, hắn phảng phất cảm nhận được ánh mắt giết người của Nhậm Thủy Hàn, Mộ Dung Xung rơi vào trêи người mình.
- Sớm đi làm cái gì.
- Ngươi...
- Trả lời thật với ta, sư phụ ngươi biết ngươi làm chuyện này không?
- Không biết!
- Cho dù là biết, ngươi cũng không có gan to như vậy.
- Ngươi muốn làm gì!
Cổ La lập tức cảnh giác.
- Chờ ngươi trở về, cùng sư phụ ngươi hảo hảo nói chuyện. Từ hôm nay trở đi, hoặc là thành thành thật thật phối hợp tông chủ, trọng chấn Thiên Sư tông, hoặc là quy ẩn bế quan, vĩnh viễn không nhúng tay vào sự vụ tông môn.
Cổ La nắm chặt tay, cau mày, âm thầm xoắn xuýt, chợt phát hiện Khương Phàm đang theo dõi hắn.
- Ngươi nhìn cái gì?
- Ta vừa mới không xác định sư phụ ngươi có phải biết hay không, hiện tại, đã xác định.
- Ngươi...
Trong lòng Cổ La dâng lên một đoàn lửa giận, lại càng cảm nhận được một luồng hơi lạnh.
Tên gia hỏa này vô luận cử chỉ, lời nói hay là hành động luôn có thể cho hắn một loại cảm giác nguy hiểm. Càng ở chung, loại cảm giác này càng là mãnh liệt.
- Sư đồ các ngươi thật tốt số, Thiên Sư tông này còn có một chỗ cắm dùi cho các ngươi. Nếu không, các ngươi sẽ lập tức sẽ nếm được cảm giác bị đuổi ra khỏi cửa, cho dù có người chịu thu lưu các ngươi, cũng sẽ không thiện đãi các ngươi.
Khương Phàm đi ra khỏi rừng cây, nhìn sáu vị nam nữ tử trước mặt, cười nhạt một tiếng:
- Các vị đang chờ ta?
- Khương Phàm, Cổ La, các ngươi cứ đợi đấy!
Nhậm Thủy Hàn chưa từng nhận qua nhục nhã dạng này, càng chưa từng phẫn nộ như dạng này hôm nay.
- Hoan nghênh Nhậm cô nương đến Thiên Sư tông làm khách, còn có vị này... Gọi là gì nhỉ?
Khương Phàm đi qua bọn hắn, liếc mắt sắc mặt âm trầm nhìn Mộ Dung Thượng.
- Cháu trai! Gia gia ta gọi Mộ Dung Thượng!
Mộ Dung Thượng hiện tại hận không thể vặn đầu Khương Phàm xuống, lãng phí ba ngày thời gian, vậy mà cả bóng người đều không tìm thấy.
- Nghe nói ngươi là Cự Mãng Yêu Văn gì đó? Trách không được bò chậm như vậy. Ta ở trong rừng đợi các ngươi ba ngày, đều không đợi được đến nửa cái bóng người. Kiếp sau, thay thành cẩu văn, chạy nhanh, cái mũi lại còn linh.
Khương Phàm cười nhạt.
- Ngươi muốn chết?
Mộ Dung Thượng bạo hống, khí lãng cuồng liệt phá thể mà ra, kịch liệt cuồn cuộn, mơ hồ hình thành một đầu Thanh Mãng to lớn bao quanh thân thể to con của hắn.
- Tính danh! Ngọc bài! Lại không nộp lên thì lui về n Oán tràng.
Khương Phàm đi đến đài cao, lấy ra toàn bộ ngọc bài từ trong thanh đồng tiểu tháp, chỉ còn nữ hài ở bên trong.
Hết thảy ba mươi bảy khối.
Hắn vẫn còn hoài nghi nữ hài này muốn đẩy hắn vào chỗ chết, cho nên không có ý định trực tiếp liền thả tới.
Nhậm Thủy Hàn cố ý xếp ở phía sau bọn họ, đi lên đài cao. Mặc dù số lượng ngọc bài mỗi người giao đều sẽ giữ bí mật, nhưng Nhậm Thủy Hàn lại thô sơ giản lược liếc mấy cái ngay lúc Khương Phàm móc ngọc bài ra.
Tối thiểu ba mươi khối.
- Mộ Dung Thượng, cho ta mấy khối ngọc bài!
- Nghĩ hay lắm!
- Số lượng ngọc bài của Khương Phàm rất nhiều, chỉ cần chúng ta vượt qua hắn thì có thể mời hắn tiến hành thi đấu khiêu chiến.
Nhậm Thủy Hàn không nguyện ý từ bỏ, nàng còn có một cơ hội.
Mộ Dung Thượng minh bạch ý tứ của nàng, nhe răng cười một tiếng:
- Giao cho ta, Thú linh văn ta càng thích hợp lôi đài chiến.
- Ngươi không phải đối thủ của hắn.
- Ngươi xem thường ai đây, đồ hèn nhát như ngươi đây, ta dùng một bàn tay liền chụp chết.
Nhậm Thủy Hàn tức giận, nhưng chú ý thấy các trưởng lão Ngọc Đỉnh tông phía trước đang quăng tới ánh mắt bén nhọn, không muốn cãi vã nữa, cắn răng một cái lặng lẽ đưa cho Mộ Dung Thượng mười khối ngọc bài:
- Giết hắn!
- Thống kɧօáϊ, ha ha! Ta cam đoan hắn không sống rời khỏi được.
Mộ Dung Thượng tiếp nhận ngọc bài, đi đến phía trước đăng ký.
Khương Phàm đi xuống đài cao, chưa có trở về đội ngũ Thiên Sư tông mà đứng ở một bên. Những tông môn đệ tử kia nộp lên hai ba mươi khối ngọc bài, cũng chờ ở chỗ này.
Bầu không khí trong dãy núi dần dần an tĩnh lại, đang mong đợi mở màn xếp hạng cuối cùng.
Ba vị đứng đầu đều sẽ đạt được Kim Tủy Đan. Đây chính là đan dược tông chủ Ngọc Đỉnh tông tự mình rèn luyện, không chỉ có dược hiệu phi phàm, càng có mấy phần ý nghĩa đặc thù.
- Hiện tại, công bố xếp hạng số lượng ngọc bài thu hoạch được tại n Oán tràng.
Trưởng lão Ngọc Đỉnh tông không có để bọn hắn đợi lâu.
- Vị thứ ba, Khương Phàm. Ba mươi bảy khối.
- Oa...
Thanh Văn kϊƈɦ động ở tại chỗ nhảy dựng lên.
- Tốt!
Dạ Thiên Lan càng phấn chấn, hận không thể hung hăng ôm Khương Phàm một cái.
Được tinh quáng, lại được Kim Tủy Đan, Thiên Sư tông bọn hắn hôm nay xem như thật tốt mà mở mày mở mặt một lần.