Đan Đại Chí Tôn

Chương 1336: C1336



- Đây chính là điều kiện của ta, về phần có đáng giá hay không, phải xem địa vị của hai người bọn hắn trong suy nghĩ của các ngươi.

- Khương Phàm, ngươi làm rõ ràng tình huống trước. Ngươi bắt lấy bọn hắn, không có nghĩa là ngươi thật có thể chiếm lấy bọn hắn, chỉ cần rời khỏi Vương Quốc Hắc Ám, ngươi sẽ đứng trước liên hợp truy sát của Vạn Đạo Thần Giáo cùng Hỗn Độn Tử Phủ. Ta bây giờ cho ngươi một lối thoát, tốt nhất ngươi hãy thức thời một chút cho ta!

- Vậy thì mời Hướng Vãn Tình trở về làm phó điện chủ thứ hai.

- Khương Phàm, đừng không biết điều.

- Chúng ta đều lui một bước. Triệu hồi Hướng Vãn Tình đến, ta có nhiều thứ đang ở chỗ của nàng, nhất định phải tự mình lấy. Dùng hai cái Thiên phẩm, đổi Hướng Vãn Tình trở về nói mấy câu, cái này không đủ sao? Nếu như ngài lại không đồng ý, chính là ngài quá mức!

Điêu Đức Nguyên trầm mặc trong sương phòng.

Hắn nhìn ra được là Khương Phàm đang thỏa hiệp.

Nhưng tình huống của Hướng Vãn Tình rất đặc thù, lấy thân phận của hắn, còn không làm chủ được.

Điêu Đức Nguyên đáp lại:

- Hai ngày sau đó, cho ngươi câu trả lời chắc chắn.

- Đầu tiên chờ chút đã. Ta dùng hai Thiên phẩm, đổi thành người khác trở về gặp mặt, quá thua lỗ. Ta cần các ngươi cam đoan, trong lúc ta tại Vương Quốc Hắc Ám sẽ không bị bất cứ khiêu khích gì, cũng có thể an toàn rời khỏi nơi này.

- Thành giao.




Chiến tích của Khương Phàm tại diễn võ trường lần nữa kích thích Vương Quốc Hắc Ám.

- Võ Hầu chính là Võ Hầu, mỗi lần trở về đều có thể gây nên náo động lớn.

- Khương Phàm đã đủ nhanh nhẹn dũng mãnh, còn mang theo nữ tử là Thiên phẩm, ngưu bức thật.

- Khương Phàm ở bên ngoài huyên náo quá oanh động, trở về lại đắc tội Chí Tôn Kim Thành và Vạn Đạo Thần Giáo, hắn thật không biết sống chết.

- Tính cách của tên Khương Phàm này, quả thực là con buôn chiến tranh, tương lai không phải phù dung sớm nở tối tàn, thì chính là danh chấn thiên hạ.

- Đúng vậy, nếu như chỉ là Thánh phẩm, có lẽ còn thiếu chút hỏa hầu, nhưng hắn bây giờ đã là Thiên phẩm, còn có một nữ tử Thiên phẩm, có tiềm lực tranh hùng một phương.

Các nơi tại Vương Quốc Hắc Ám đều đang nghị luận, ngay cả những thế lực lớn cũng đang ẩn núp kia cũng bắt đầu thật sự chú ý tới Khương Phàm.

Chỉ là Khương Phàm không có hiện ra toàn bộ thực lực ở trên diễn võ trường, không cho bọn hắn cơ hội ghi chép tư liệu chiến đấu, thật sự là tiếc nuối.

- Làm giao dịch, thế nào?

Khương Phàm đi đến Ôn Tuyền Tiên Cảnh, cùng Ngu Kình Thương ngồi đơn độc ở trong mật thất.

- Giao dịch gì?

Ngu Kình Thương cao tới năm mét, bộ ngực vô cùng rộng rãi, hùng tráng uy mãnh, giống như là một vị Chiến Thần, phát ra khí thế chấn nhiếp lòng người.

- Đừng kéo căng như thế, giữa chúng ta kỳ thật không có nhiều thù hận.

- Không có thù hận? Xem ra chúng ta nhìn vấn đề không giống nhau.

Ngu Kình Thương thể hiện lạnh lẽo cứng rắn, đáy mắt hiện ra ý lạnh.

Từ võ pháp hay thực lực, hắn tôn trọng Khương Phàm, người này xác thực mạnh, mà điên cuồng lại cường thế, không sợ hãi.

Nhưng Khương Phàm làm nhục Chí Tôn Kim Thành, thật sự không cách nào tha thứ được, loại thù hận này đủ để cho Hỗn Độn Tử Phủ không tiếc cái giá nào để hủy đi Khương Phàm.

- Ta và ngươi đơn giản chỉ là vuốt một vuốt. Lúc đầu ta đến Vương Quốc Hắc Ám, chỉ là muốn khiêu chiến Võ Hầu, kết quả bị các ngươi cho rằng khiêu khích. Ta tiến vào Lạc Chùy trọng địa tu luyện, cũng là các ngươi nhục nhã ta, truy kích ta, ép ta không được đã làm một ít phản kích. Lúc đó mặc dù là giết mấy tử đệ Tử Phủ, nhưng đó là do các ngươi truy sát ta trước.

- Về phần bắt lấy Ngu Khuynh Thành, cũng là các ngươi nhiều lần khiêu khích, ta chỉ làm ra phản kích bình thường. Nếu thật muốn tính toán ra, ngược lại là ta cùng các ngươi có thù, mà các ngươi cùng ta... Không có.


Ngu Kình Thương tăng mạnh khí thế, khí tức Hỗn Độn cường đại chấn động mật thất:

- Ngươi thật giống như đã quên một vấn đề quan trọng, ngươi lăng mạ muội muội ta! Ngươi để Hỗn Độn Tử Phủ hổ thẹn tại Vương Quốc Hắc Ám!

- Khương Phàm, ngươi đừng luôn cảm thấy là hoàng tộc đang áp bách ngươi, chính là bởi vì chúng ta là hoàng tộc, có tôn nghiêm có kiêu ngạo, tôn trọng quy tắc Vương Quốc Hắc Ám, mới không có vây công ngươi ở bên ngoài thế giới.

Khương Phàm không có bị khí thế của hắn ép đến, cười nhạt mà nói:

- Nếu như ta giao Ngu Khuynh Thành cho các ngươi thì sao?

- Ngươi làm chuyện không thể tha thứ, làm cái gì đều không thể đền bù.

- Ta chỉ là dựa theo ước định mang đi chiến lợi phẩm có cái gì không thể tha thứ. Mười năm qua, ta mặc dù không có ăn ngon uống sướng, nhưng cũng không có tổn thương đến nàng, chỉ là dùng phương thức của ta dạy nàng làm người như thế nào.

Sau lưng Khương Phàm cuồn cuộn hắc khí, một cánh cửa sắt ầm vang mở ra, Ngu Khuynh Thành bị xiềng xích quấn quanh mười năm bị ném ra ngoài.

Sắc mặt Ngu Khuynh Thành tái nhợt, vẻ mặt hốt hoảng, nằm ở nơi đó không phản ứng chút nào.

Mười năm cấm đoán để nàng triệt để không có tính tình.

Giá lạnh, hắc ám, tuyệt vọng, cô độc, hao hết tinh thần thường ngày.

Nàng hoảng hốt, ngốc trệ, tựa như là Thi thể đang thở phì phò.

- Khuynh Thành!

Ngu Kình Thương ầm vang đứng dậy, bước nhanh đi tới đỡ muội muội dậy.


Ngu Khuynh Thành kinh ngạc nhìn hắn, không chút biểu tình, bởi vì cảnh tượng như vậy đã tại xuất hiện qua vô số lần trong giấc mơ của nàng.

Đều là giả!

- Khuynh Thành, là ta, ta là Ngũ ca của muội đây!

Ngu Kình Thương cắn nát cổ tay mình, vây lại trong miệng Ngu Khuynh Thành.

Máu của Hỗn Độn Tử Phủ bọn hắn có rất nhiều công hiệu đặc thù, nhất là sau khi đến huyết mạch Hỗn Độn, máu tươi càng thêm quý giá, đối với đồng tộc mà nói so với một ít đan dược đều có tác dụng.

Ngu Khuynh Thành không có há mồm, ánh mắt đờ đẫn nhìn hắn, Ngu Kình Thương dùng sức lắc lư thật lâu, ép buộc máu tươi thấm đến trong miệng nàng, nàng mới miễn cưỡng có một chút động tác mút vào.

- Uống nhanh!! Là ta, thật là ta! Ta là Ngũ ca của muội đây!!

Ngu Kình Thương nhìn thấy bộ dáng tiều tụy của muội muội, lên cơn giận dữ, thân thể hùng tráng cũng bắt đầu run rẩy.

Ngu Khuynh Thành từ từ có phản ứng, động tác mút vào càng ngày càng rõ ràng, trong mắt trống rỗng cũng bắt đầu có sáng rực.

- Lần này không phải ảo giác.

Khương Phàm lại gần, nhẹ giọng một câu.


— QUẢNG CÁO —