Đan Đại Chí Tôn

Chương 1345: C1345



Mặc dù Khương Phàm cảm giác tiếc nuối, nhưng người này dù sao cũng là phân thân của hắn, vẫn hi vọng bọn hắn có thể trải qua tốt.

Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là không thể làm kẻ địch với hắn!

Bằng không hắn không tiếc bất cứ cái giá nào cũng đều phải dung hợp hắn!

Hoàng bánh nướng nói:

- Ngươi còn nhớ rõ nam tử Hỏa Diễm Huyễn Điểu nuốt không? Là hài tử một vị Đan Thánh nào đó? .

||||| Truyện đề cử: Loạn Thần Dưới Váy |||||

- Hắn tên Đổng Tị, là truyền nhân gia tộc Đổng thị, cũng là một trong ngũ đại luyện đan phe phái của Sí Thiên giới. Mà nữ tử Triệu Thế Hùng cưới, chính là nữ nhi của Đổng gia.

- Tặc điểu ăn em vợ của Triệu Thế Hùng?

Da đầu Khương Phàm tê rần.

- Thật đáng tiếc! Đúng là như thế!

Hoàng bánh nướng lắc đầu than nhẹ.

Chính là bởi vì Đổng Tị có thân phận đặc thù, Sí Thiên giới nơi đó mới rất tức giận, nếu như không phải thánh địa Trung Ương ra mặt, Bá Vương Chiến Quốc khẳng định sẽ ra tay với Ly Hỏa thánh địa.

Khương Phàm mang theo thánh huyết bắt đầu bế quan.

Hắn không có trực tiếp hấp thu năng lượng bên trong để tiến hành rèn luyện thể chất, mà là chỉ dẫn lực lượng sinh mệnh phi phàm bên trong, tẩm bổ thần cốt xương sống, kích thích nó cùng toàn bộ xương cột sống dung hợp chiều sâu, tham dự vào bên trong hệ thống tạo máu càng nhiều.

Đồng thời chỉ dẫn khí tức Thánh Linh bên trong thánh huyết, kích phát tiềm lực thần cốt, phóng xuất ra thần uy. Tương đương với dùng Thánh Linh khí tức hối đoái uy lực Thần Linh.

Dạ An Nhiên cũng bắt đầu bế quan.

Cách làm của nàng đơn giản hơn, chính là dùng thánh huyết tẩm bổ Ngũ Hành Thụ, kiến tạo không gian Ngũ Hành càng mạnh, diễn biến uy lực thế giới.

Ba ngày sau, Khương Phàm từ thất trọng thiên đỉnh phong bước lên Linh Hồn cảnh bát trọng thiên, Dạ An Nhiên thì thuận lợi đạt tới bát trọng thiên đỉnh phong.


Sau đó Dạ An Nhiên đi Bắt cóc Hỏa Diễm Huyễn Điểu.

- Đại tỷ, ta là thật không muốn rời khỏi nơi này mà.

Hỏa Diễm Huyễn Điểu hóa thành hình người, vẻ mặt cầu xin.

- Đừng lề mề, dọn dẹp một chút, nói lời tạm biệt với Vi Nhi đi.

- Ta còn chưa có bắt lấy Vi Nhi, chẳng may chết ở trên đường, ta chết không nhắm mắt.

- Tám năm, còn không có bắt lấy, cho ngươi thêm tám mươi năm, ngươi cũng không có hi vọng. Vi Nhi không hứng thú đối với ngươi, đừng uổng phí sức lực.

- Xem thường ai đây! Lại cho ta tám ngày! Ta hạ dược cũng phải bắt lấy!

- Ngươi không sợ Kiều Vô Hối nuốt ngươi?

Hỏa Diễm Huyễn Điểu xấu hổ cười cười, nhìn xung quanh một chút:

- Khương Phàm đâu, còn chưa xuất quan sao?

Dạ An Nhiên mỉm cười khẽ nói:

- Yêu đương vụng trộm.

- A? Ai vậy!

- Ngươi đoán xem?

- Tịch Nhan.

- Đoán vẫn rất chuẩn.

- Ngươi đây đều có thể nhịn? Đừng trách ca ca không có nhắc nhở ngươi, Khương Phàm cũng không phải chạy đến mỗi Tịch Nhan đi, cái lão lưu manh kia là chạy đến cả hai tỷ muội.

- Tịch Nhan, quấy rầy cô không?

Trước khi đi, Khương Phàm lấy dũng khí gõ cửa phòng Tịch Nhan.

An Minh Hề lại đang ở trong phòng Tịch Nhan, nhìn thấy Khương Phàm tiến đến, nàng yên nhiên cười khẽ, chậm rãi hành lễ.

- Sao ngươi lại ở đây?

Khương Phàm kỳ quái đi tới.

- Ta cùng Tịch Nhan cô nương mới quen đã thân, đã là hảo bằng hữu không có gì giấu nhau. Hôm qua nàng bị thương nhẹ, ta đến giúp nàng điều trị.

An Minh Hề mỹ lệ làm rung động lòng người, dáng người thướt tha, toàn thân tản ra mị lực liêu nhân, để cho người ta tim đập thình thịch.

Nhưng ánh mắt của nàng vô cùng lạnh, còn hiện ra tà quang quỷ dị để cho người ta không dám nhìn thẳng, rất khó sinh ra tà niệm.

Khương Diễm có thể hàng phục nữ tử như vậy, thật sự là không dễ dàng.

- Nghiêm trọng không?

Khương Phàm quan tâm nhìn Tịch Nhan.

- Tốt hơn nhiều.

Sắc mặt Tịch Nhan có chút tái nhợt, nhưng tinh thần coi như không tệ.

- Các ngươi trò chuyện đi, một lúc nữa ta lại đến.


An Minh Hề rời khỏi gian phòng.

- Chúc mừng, nhanh như vậy đã có bằng hữu rồi.

Khương Phàm rất rõ ràng tính cách quái gở của Tịch Nhan, ngôn từ bất thiện, cũng không quá hợp với đông người, không nghĩ tới nàng lại có thể kết giao bằng hữu cùng An Minh Hề.

- Con người nàng không tệ.

Tịch Nhan thoáng chỉnh lại y phục, nàng không nghĩ tới Khương Phàm lại tới đây.

- Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.

Khương Phàm nói quanh co hai tiếng, không biết mở miệng thế nào.

- Có chuyện gì sao?

Tịch Nhan kỳ quái nhìn hắn.

- Cũng không có chuyện gì đặc biệt, chính là tới nhìn cô một chút.

Khương Phàm nói xong, gương mặt lại có chút nóng lên.

Mặc dù kinh nghiệm kiếp trước phong phú, nhưng dù sao kiếp này cũng là người mới mà.

Tịch Nhan lại càng kỳ quái:

- Là có chuyện bí mật gì cần ta xử lý?

- Không không không, chính là tới nhìn cô một chút.

Khương Phàm gãi gãi đầu, cười xấu hổ.

Tịch Nhan chưa từng có nhìn thấy Khương Phàm khó chịu qua như thế.

- Có chuyện gì có thể trực tiếp an bài, ta tận lực đi làm.

- Ta là tới nhìn cô, thuận tiện cùng cô nói chuyện.

- Nói chuyện gì?

- Bàn bạc...


- Không cần lo lắng, nói chuyện gì?

Tịch Nhan vẫn cảm giác Khương Phàm hẳn là gặp được phiền toái nào đó, cần linh hồn bí thuật của nàng, tiến hành bí mật xử lý.

Kết quả... Nàng đợi lại đợi, Khương Phàm lại thình lình toát ra một câu:

- Ta sẽ phụ trách với nàng.

Không khí trong phòng lập tức an tĩnh.

Khương Phàm lúng túng, gương mặt nóng lên, giống như quá thô lỗ, cũng gấp gáp, hẳn là nên uyển chuyển.

Tịch Nhan thì kinh ngạc đến mặt mũi tràn đầy mờ mịt.

Phụ cái gì chứ?

Đan Hoàng bất đắc dĩ than nhẹ trong đầu Khương Phàm:

- Ngươi đời trước cũng thông đồng nữ tử như thế sao? Ta thật phục ngươi! Sao ngươi không trực tiếp xông lên luôn!

Ma hồn lạnh lùng nói ở trong đầu Tịch Nhan:

- Hắn muốn cưỡi ngươi!

Lời bình của hai vị lão tổ tông để không khí trong phòng lập tức từ an tĩnh trở nên xấu hổ.

- Ta muốn đi Trung Vực, hôm nay sẽ đi, khi trở về sẽ mang lễ vật cho nàng.

Khương Phàm nói, để cho mình lúng túng hơn.

Mặt hắn nóng lên, thực sự không tiếp tục chờ được nữa, tranh thủ thời gian cáo từ rời khỏi.

Khuôn mặt tái nhợt của Tịch Nhan nổi lên từng tia đỏ ửng, nhưng rất nhanh khôi phục lại bình tĩnh:

- Chú ý an toàn, không cần nhớ mong nơi này. Còn có... Tỷ muội chúng ta rời khỏi thánh địa đều là tự nguyện, ngươi không cần cảm giác thiếu chúng ta cái gì.


— QUẢNG CÁO —