Đan Đại Chí Tôn

Chương 1390: C1390



- Ta cũng cho ngươi học một khóa. Tất cả mọi người hẳn là có lòng kính sợ đối với hoàng đạo, uy thế đó không phải tự mình thổi phồng tới, mà là tích lũy ngàn năm vạn năm. Dùng cái gì tích lũy? Thi hài!

- Mỗi đường lên trời của một hoàng đạo, đều bày thi cốt khắp nơi. Thi cốt của ai, chính là của những kẻ đáng thương tự cho là đúng các ngươi đây!

Điêu Lãnh Phong lên cơn giận dữ, cường thế giằng co với Khương Phàm:

- Ngươi làm nhục ta, ngươi đã thành công, ngươi cũng đáng được kiêu ngạo, nhưng, cái chết của ngươi cũng không xa nữa đâu.

- Vậy chúng ta chờ xem? Nhìn xem là ngươi chết trước, hay là ta vong trước.

- Ngươi chắc chắn phải chết! Không có bất kỳ lo lắng gì! Không chỉ là bởi vì ngươi khiêu khích ta, còn có ngươi...

- Ta cái gì?

- Vào đêm cùng ngày chúng ta trở lại Vạn Đạo Thần Giáo, Hướng Vãn Tình chết rồi, ăn thuốc độc dung hồn thực cốt. Trước đó đang tốt, vì sao đột nhiên tìm cái chết? Trong này khẳng định có nguyên do gì đó. Mà trước khi nàng chết, chỉ gặp qua duy nhất một mình ngươi. Thần giáo vốn tính đợi ta bắt ngươi về, thuận tiện tra thẩm, nhưng bây giờ, xem ra đã không cần bọn họ tự mình ra tay!

Khương Phàm thể hiện lạnh nhạt:

- Người của các ngươi đã chết, có liên quan gì với ta?


- Ngươi không cần giải thích với ta, ta cũng không cần giải thích cùng ngươi.

Điêu Lãnh Phong hung tợn nhìn Khương Phàm.

Hắn chưa từng bị qua khuất nhục như vậy, bị người khác mưu hại, bị người khác chế giễu, ngay cả nữ tử của mình đều bị cướp đi.

Nếu như đối thủ là hoàng đạo khác, hắn còn có thể miễn cưỡng tiếp nhận, nhưng kẻ mạo phạm hắn lại là tên giặc cỏ cuồng đồ hoàn toàn không đáng để vào mắt.

Vô cùng nhục nhã!

Lúc này, số lượng lớn cường giả Hung Linh hầu phủ chạy tới nơi này, xa xa nhân tiện nói:

- Khương Phàm trưởng lão, phụng Giới Chủ, mời ngài về Sí Thiên giới.

- Điêu công tử, trong nhà có một chút chuyện, ta xin cáo từ, trên đường trở về ngươi cũng phải cẩn thận một chút đấy.

Khương Phàm cố ý liếc mắt nhìn bọn hắn, cười nhạo nói:

- Ta còn tưởng rằng đường đường Điêu Lãnh Phong công tử xuất hành, hẳn là có tràng diện càng lớn, tối thiểu cũng là Bán Thánh cùng đi, kết quả... Ha ha, ngươi, cũng chỉ có như vậy.

Điêu Lãnh Phong tức giận đến mức khóe miệng đều đang run rẩy, gia gia hắn đều mới Bán Thánh, hắn nào có tư cách mời người đến độ cao kia cùng đi, mà Cờ xí của Vạn Đạo Thần Giáo chính là lực lượng uy hiếp mạnh nhất, bất kỳ người nào nhìn thấy cũng đều phải kính sợ, bao gồm cả Thánh Nhân bên ngoài!

- Công tử, chúng ta về thần giáo trước.

Hai vị trưởng lão bảo vệ Điêu Lãnh Phong, đối kháng với cường giả Hung Linh hầu phủ.

- Nếu đã tới, sao có thể tuỳ tiện trở về. Đi, chúng ta tiếp Bá Vương phủ.

Điêu Lãnh Phong cắn răng, nghĩ đến một biện pháp đặc biệt, có thể làm cho Sí Thiên giới ngoan ngoãn giao Khương Phàm ra.

Bá Vương phủ!

Tiểu vương gia - Sở Thương Minh tự mình tiếp đãi, sau khi khách sáo giới thiệu một phen, Điêu Lãnh Phong cũng nói thẳng ý đồ của mình khi đến đây:


- Sí Thiên giới tại sao muốn thu nhận Khương Phàm? Chẳng lẽ chỉ cần thuật luyện đan đủ mạnh liền có thể không quan tâm phẩm hạnh cùng tính tình?

- Điêu huynh có chỗ không biết. Ba ngày trước Sí Thiên giới vừa thu nhận Khương Phàm, chỉ là minh xác thái độ, ước định không cần tuyên bố với bên ngoài. Nhưng Khương Phàm lại tìm cớ, trắng trợn tuyên truyền, huyên náo xôn xao.

- Giới Chủ tức giận, cho Hung Linh hầu phủ đi bắt Khương Phàm, nhưng Hung Linh hầu phủ cố ý kéo dài thời gian, cho tới hôm nay mới hành động.

- Hung Linh hầu phủ thiên vị Khương Phàm như vậy, còn tổn hại lệnh của Giới Chủ, Bá Vương phủ các ngươi làm chủ nhân Chiến quốc liền không có chế tài?

- Ha ha, quan hệ giữa Chiến quốc cùng Sí Thiên giới tương đối phức tạp, quan hệ giữa Bá Vương phủ chúng ta cùng Hung Linh hầu phủ cũng rất phức tạp.

- Theo ý kiến của tiểu vương gia, Sí Thiên giới sẽ xử trí Khương Phàm như thế nào?

- Khương Phàm xác thực đã gây phiền toái, nhưng ta đoán Giới Chủ nhiều nhất là cấm đoán hắn, không đến mức trực tiếp đuổi đi.

- Vì sao? Đây cũng không phải là phiền phức, đây là gây họa.

- Khương Phàm chỉ cần khẳng định mình không có công khai tuyên bố, mà là bị người phát hiện ngọc phù, không coi là chủ động gây tai hoạ. Còn sự kiện phục kích, các ngươi ngay cả cái bóng của hắn đều không có nhìn thấy, làm sao khẳng định chính là hắn làm?

- Sí Thiên giới là nơi giảng quy củ, không có chứng cứ trực tiếp, không thể nào cưỡng ép định tội. Ngươi đừng nhìn Khương Phàm điên điên khùng khùng, ngang ngược càn rỡ, kỳ thật hắn rất khôn khéo xảo quyệt, vô cùng giỏi về tính toán.

Lúc Sở Thương Minh nói chuyện, vô ý thức lắc đầu, rung động.


Bởi vì hoàn cảnh Bá Vương Chiến Quốc đặc biệt náo nhiệt, hắn thuở nhỏ tiếp xúc qua muôn hình muôn vẻ các loại người, cho nên giỏi về quan sát người, cũng giỏi về phân tích người.

Khương Phàm là thuộc về loại bụng dạ cực sâu kia, tính tình vô cùng ác độc.

Trong mắt của hắn hoàn toàn không có bất kỳ kính sợ gì, bất luận là đối mặt thiên tài cỡ nào, thế lực cỡ nào, trong mắt hắn đều chia làm ba loại cực kỳ đơn giản —— có thể qua lại được tính là bằng hữu; không thể nào qua lại được tính là kẻ thù; không cần thiết phải kết giao, không quan tâm.

Toàn bộ ngôn ngữ hành động của hắn đều mang theo mục đích, lời hôm nay nói, chuyện hôm nay làm, rất có thể là đang làm chuẩn bị cho hơn mười ngày sau, chuyện hôm nay làm được, mục đích đã đạt tới, cũng có thể là hơn mười ngày trước đã làm nền tốt.

Người như vậy, cực kỳ nguy hiểm!

Hoặc là phù dung sớm nở tối tàn, hoặc là có thể thành đại sự!

Điêu Lãnh Phong không để ý Sở Thương Minh đang rung động, cũng không biết hắn đang rung động cái gì, tiếp tục hỏi:

- Nếu như Khương Phàm lừa gạt các ngươi thì sao?

- Vậy phải xem hắn lừa gạt ai, lừa gạt tới trình độ nào.

- Khương Phàm phiền phức xa so với các ngươi tưởng tượng còn nghiêm trọng hơn rất nhiều. Trong mắt các ngươi, hắn chỉ là mạo phạm hoàng tộc phương bắc, trên thực tế, hắn đều có thù hận với hai đại hoàng tộc Chí Tôn Kim Thành và Hỗn Độn Tử Phủ, ngay cả Vạn Đạo Thần Giáo chúng ta đều có ân oán với hắn. Đây cũng là nguyên nhân ta tự mình tới đây. Tính như vậy, Khương Phàm kết thù kết oán một hoàng đạo, ba hoàng tộc. Người như vậy, Sí Thiên giới các ngươi sẽ còn muốn nữa không?


— QUẢNG CÁO —