Đan Đại Chí Tôn

Chương 1481: C1481



Khương Phàm giơ ngọc thạch trong tay lên, nhìn xung quanh toàn trường.

Mọi người dùng sức đưa cổ, cố gắng muốn thấy rõ ngọc thạch.

Giọng Khương Phàm cao vút, vang vọng trên con phố dài:

- Thù của U Mộng, chính là thù của ta. Năm năm trước, bọn hắn đồ sát toàn tộc U Mộng, Khương Phàm ta nợ máu trả bằng máu, chẳng cần biết bọn họ là ai, chỉ cần điều tra rõ, sẽ đồ cả nhà bọn hắn, một tên cũng không để lại. Khương Phàm ta, nói được thì làm được. Các vị cứ việc buông tay điều tra, đừng có áp lực, bất kỳ hậu quả gì, Khương Phàm ta gánh chịu. Nếu như trong quá trình các ngươi điều tra, không may mắn đắc tội một ít người, một ít thế lực, cứ tới tìm ta, Khương Phàm ta bảo đảm an toàn cho các ngươi.

- Hoa...

Biển người ầm vang tản ra, nhanh chóng khuếch tán tin tức.

U Mộng si ngốc nhìn Khương Phàm, con mắt mông lung, nước mắt tràn mi mà ra.

- Nghị công tử, ngươi thật muốn thay chúng ta báo thù?

- Ta nói lời giữ lời, nói được thì làm được.

Khương Phàm U Mộng mời về thanh đồng tiểu tháp, quay người nói với Mộ Dung Tĩnh:

- Bây giờ ta có tư chưa?

Mộ Dung Tĩnh cau mày, lại khó mà bình tĩnh:


- Vì một nữ tử hoa lâu, ngươi phải vận dụng thân phận Sí Thiên giới? Ngươi hỏi qua Giới Chủ Sí Thiên giới chưa?

- Ta chỉ đang hỏi ngươi vấn đề. Ngươi chỉ cần cho ra giải thích, liền có thể làm bằng hữu, nhưng ngươi nhất định phải cự tuyệt, thật chẳng lẽ chính là bọn ngươi?

- Ta nói, ta không thích thái độ của ngươi nói chuyện với ta. Ngươi là trưởng lão Sí Thiên giới, ta cũng là truyền nhân Thanh Ngục của Nhân Gian Ngục, chúng ta hẳn là nên tôn trọng lẫn nhau.

- Ta thấy ngươi là có vấn đề thật. Triệu Thế Hùng, lấy danh nghĩa Hung Linh hầu phủ, xin mời Mộ Dung Tĩnh đến hầu phủ làm khách!

- Các ngươi dám! Nhân Gian Ngục bất luận đi đến nơi nào, đều không có người dám bất kính, huống chi một hầu phủ nho nhỏ các ngươi.

- Không ai dám bất kính? Đó là các ngươi không có đụng phải ta!

- Khương Phàm, ngươi muốn làm kẻ địch của Nhân Gian Ngục?

- Đừng cầm Nhân Gian Ngục hù dọa ta. Tổ chức sát thủ Trung Vực muốn thay thế các ngươi, không có mười cái cũng có tám cái, tam đại Chúa Tể khác cũng đều nguyện ý nhìn thấy Nhân Gian Ngục xuống dốc. Nếu như Sí Thiên giới chủ động cùng một chỗ nào đó hợp tác, ta nghĩ bọn hắn khẳng định rất nguyện ý tới nắm tay!

Khương Phàm ra hiệu với Triệu Thế Hùng:

- Mời hắn đến hầu phủ làm khách. Xảy ra vấn đề, ta toàn quyền gánh chịu.

Triệu Thế Hùng rất bất đắc dĩ, lắc đầu, đi đến phía trước:

- Mộ Dung huynh, mời đi.

- Nếu như ta không đi? Nhìn thái độ của hắn, ngươi có thể tha thứ? Hắn chỉ là một trưởng lão mà thôi, có thể tùy tiện chỉ huy Triệu Thế Hùng ngươi? Ngươi đường đường là tiểu hầu gia, vậy mà lại nghe lệnh Khương Phàm?

- Ngươi khích bác quá rõ ràng. Đi thôi, đừng để chuyện huyên náo quá lớn, đối với ngươi và ta cũng không tốt.

- Ta lui tới Sí Thiên giới nhiều năm như vậy, chưa từng có nhận qua đãi ngộ như vậy, hi vọng các ngươi nghĩ rõ ràng.

- Đừng ồn ào, ngươi vẫn là đi theo ta đi. Nếu như ta không mời nổi ngươi, Hung Linh hầu phủ sẽ đến mời ngươi, nếu như Hung Linh hầu phủ không mời nổi, tin tưởng ta, Bá Vương phủ sẽ liên hợp tam đại hầu phủ, tự mình đến mời ngươi! Không cần hoài nghi hắn phát bệnh điên cuồng!

- Hắn mắc bệnh?

- Người bình thường có thể làm chuyện này?

Triệu Thế Hùng bắt lấy bả vai Mộ Dung Tĩnh, mạnh mẽ kéo rời khỏi.

Khương Phàm lạnh lùng nhìn cường giả Thanh Ngục khẩn trương trong phòng:

- Không cần khẩn trương, chỉ là dẫn hắn đi về hỏi vài câu mà thôi. Nếu quả như thật sự không liên quan, hắn sẽ an toàn trở về, nếu quả như thật có liên quan, tin tưởng ta, các ngươi đều phải chết!


Sau khi hắn rời khỏi, Tề trưởng lão từ trong phòng đối diện đi tới, chau mày, cảnh giác, lại càng uất ức.

Tới một cái phế một cái.

Nhân Gian Ngục cho tới bây giờ đều không có gặp được đối thủ như vậy.

Hoàn toàn làm việc không theo mưu kế, ỷ là địa bàn của mình, muốn làm gì thì làm, không hề cố kỵ.

Trong đầu tên điên này liền không có hai chữ quy củ sao?

Xem ra nhất định phải xin mời kẻ càng cường thế hơn, càng hung ác hơn.

Cường giả Hắc Ngục đi đến bên cạnh hắn:

- Tề trưởng lão, Khương Phàm lại muốn thành thân cùng U Mộng? Đây có phải là quá khoa trương hay không.

- Không chỉ khoa trương, cũng rất bất ngờ.

Tề trưởng lão lắc đầu, cảm thấy rất tồi tệ.

Trước đó Mộ Dung Tĩnh phân tích rất có đạo lý, Khương Phàm khoa trương hành động, rất có thể là bởi vì có tức giận, xem thù của U Mộng như mối thù của mình, bởi vậy mới suy đoán Khương Phàm có liên quan cùng Niết Bàn Thạch.

Thế nhưng, đột nhiên thành thân, giống như lý do rất tốt để giải thích tại sao Khương Phàm lại tức giận, hắn đang vì nữ tử mình yêu mà nổi điên, làm thế nào cũng đều không quá phận.

Cũng chính là không nhất định có liên quan cùng Niết Bàn Thạch.

Mặc dù hắn cảm giác có chút vấn đề, nhưng thời điểm Hắc Ngục nơi đó lắng nghe báo cáo, chỉ nhìn chứng cứ. Nếu như hắn bởi vì Khương Phàm quá quan tâm một nữ tử, mà phỏng đoán Khương Phàm chính là người bọn họ muốn tìm, Hắc Ngục nơi đó khẳng định sẽ cho rằng hắn quá qua loa, thậm chí hoài nghi năng lực của hắn.

Dù sao tình yêu nam nữ, cũng có thể khác thường.


- Đáng chết.

Tề trưởng lão nghiêm mặt đi tới đi lui trong phòng.

Trước đó thật vất vả mới rõ ràng tình huống, đột nhiên bị Khương Phàm huyên náo càng hồ đồ rồi.

Tên Khương Phàm này rốt cuộc có phải người bọn họ muốn tìm hay không?

Nếu như là người của thế lực khác còn chưa tính, trực tiếp bắt lấy nghiệm tra.

Nhưng Khương Phàm hết lần này tới lần khác lại thành người của Sí Thiên giới, còn thu được địa vị quan trọng. Ở bên ngoài, Khương Phàm còn có cường giả cấp Thánh Nhân, cùng chi đội sát thủ Ác Nhân cốc danh chấn phương bắc.

Trước khi không có nắm chắc hoàn toàn, hắn thật không dám loạn đụng.

Dù sao chuyện này liên lụy rất lớn, dính đến tiên tổ nơi đó.

- Làm sao bây giờ! Làm sao bây giờ??

Tề trưởng lão đi tới đi lui, cuối cùng dừng lại.

Muốn thăm dò Khương Phàm, vẫn phải dùng biện pháp của Mộ Dung Tĩnh. Không tiếc cái giá xin mời một chủ nhân Niết Bàn Thạch tới, lấy tên hung thủ, trực tiếp xử tử ngay trước mặt Khương Phàm.

Điều kiện tiên quyết là, Mộ Dung Tĩnh có thể cắn chặt răng.


— QUẢNG CÁO —