Đan Đại Chí Tôn

Chương 1557: C1557



Khương Phàm phải thừa dịp Diệp Trục Thiên hôn mê, mau chóng dung hợp tai nạn ảo diệu của Nhật Nguyệt Tinh Thần.

Cùng thuộc Chư Thiên Lục Táng, không cần giống điểm phù hợp như Thương Sinh Tạo Hóa, chỉ cần giết Diệp Trục Thiên liền có thể đạt được truyền thừa của hắn.

- Muốn thứ gì thì cứ lấy đi, còn nhất định phải giết?

Không phải Dương Biện cảm thấy đáng thương cho ai, mà là trong lòng đối với thế lực hoàng đạo có khát vọng cố chấp, còn có kính sợ rất sâu.

Khiêu khích hoàng đạo thì tương đương với khiêu khích Thần Linh, đã nhấc lên rất nhiều nguy hiểm, huống chi là còn muốn giết truyền nhân hoàng đạo.

- Ngươi sẽ để lại cho mình một cái tai hoạ ngầm như thế này?

- Sẽ không!

- Vậy cũng đừng nói nhảm nữa.

Dương Biện lắc đầu, phóng Diệp Trục Thiên trong không gian nội hải ra.

Diệp Trục Thiên mới ra đến, ngọc phù giấu ở trong y phục liền nở rộ lên huỳnh quang yếu ớt, sinh ra cảm ứng cùng ngọc phù bên hông Tạ Ninh đang lùng bắt hắn ở nơi xa.

- Bây giờ liền giết?

Dương Biện nhìn con mắt sáng lên của Khương Phàm, rất im lặng lắc đầu, cảm giác lên thuyền giặc càng ngày càng mãnh liệt.

- Bây giờ còn chưa được, tìm nơi an toàn.

Khương Phàm không còn dám liều lĩnh, lỗ mãng, nơi này là Thượng Thương cổ thành, khắp nơi đều là nguy hiểm, nếu như dung hợp Chư Thiên Lục Táng lại dẫn phát oanh động gì, lại không có người có thể bảo vệ hắn, hắn sẽ phải thành thịt cá trên thớt gỗ.

- Nơi này còn có chỗ an toàn?

- Tìm tới bọn hắn liền an toàn.

- Tìm ai??

- Nữ tử của ta.


- Không phải nữ tử của ngươi đang ở Sí Thiên giới sao?

- Còn có một đại lão bà!

- Nhìn không ra, ngươi vẫn rất lạm tình nhỉ.

- Đừng nói lung tung, ta rất một lòng. Rời khỏi nơi này trước.

Khương Phàm thu Diệp Trục Thiên vào thanh đồng tiểu tháp, mang theo Dương Biện rời khỏi, tiếp tục tìm kiếm Thiên Hậu cùng Diêm bá.

- Phát hiện, bên trái đằng trước.

Tạ Ninh cảm nhận được vị trí ngọc phù, phân phó thị vệ sau lưng:

- Tản ra cho ta, hình thành vòng vây, đối mặt liền hung hăng đánh, không thể thả chạy một tên nào.

- Nếu như bọn hắn dùng Diệp công tử uy hiếp thì sao?

Vương Liệt bọn hắn có chút lo lắng.

Bọn hắn còn không biết rốt cuộc Khương Phàm cùng Diệp Trục Thiên có ân oán gì, nhưng tính cách của Khương Phàm cả thế gian này đều biết.

- Hắn sẽ tổn thương Diệp Trục Thiên sao?

- Hẳn là sẽ.

- Hắn dám giết Diệp Trục Thiên sao?

- Không dám! Hắn không dám!

- Vậy còn lo lắng cái gì, hắn chỉ là phô trương thanh thế mà thôi. Nếu quả thật giết Diệp Trục Thiên, thiên hạ này không có đất dung thân cho hắn. Đến lúc đó, hắn cùng Kiều gia và Ác Nhân cốc, đều chắc chắn phải chết. Ngay cả hắn Ly Hỏa thánh địa, Sí Thiên giới, đều muốn bị liên lụy.

Tạ Ninh khống chế chiến xa, ánh sáng sôi trào vạn trượng, xông về mục tiêu nơi xa.

- Công tử nói rất đúng.

Bọn người Vương Liệt không còn lo lắng, nhanh chóng tản ra, vây bắt.

Khương Phàm vừa mới rời khỏi không bao lâu, liền phát hiện chiến xa.

Ánh sáng nhấp nháy, nghiền ép bầu trời, thanh thế vô cùng bao la hùng vĩ.

- Là Tạ Ninh?

Khương Phàm lập tức cảnh giác:

- Không phải ngươi nói đã hất bọn hắn ra rồi sao?

- Cách mấy chục dặm, còn không hất ra được?

- Tại sao ta cảm giác bọn hắn là đang tới phía chúng ta nơi này.

- Không thể nào, bọn hắn chỉ là đang tìm kiếm khắp nơi... A... Giống như thật sự đang tới nơi này.

Khương Phàm nhíu mày quan sát, sắc mặt hơi biến đổi:

- Đại gia ngươi, chính là đang tới đây, ngươi để lại vết tích rồi?

- Không thể nào! Ta nam chinh bắc chiến mấy chục năm tại hải vực, làm sao có thể phạm phải sai lầm này.


- Không để lại vết tích thì sao hắn có thể đuổi tới? Chạy mau!

Khương Phàm quay người phóng tới:

- Cầm thú đâu?

Dương Biện cũng gấp:

- Vẫn còn đang hôn mê. Nhanh nhanh nhanh.

- Nhanh cái gì?

- Nhanh thu ta vào đi, nơi này là lục địa, ta là cá, chết tiệt, ta có thể chạy qua một cái xe sao?

- Ta vừa thức tỉnh, còn không có khôi phục đây? Chết thì làm sao bây giờ!

- Cái tư tưởng này của ngươi thật sự là rất nguy hiểm! Ngươi chết còn muốn kéo theo kẻ chôn cùng sao? Ta sống được dễ dàng sao?

- Bọn hố hàng các ngươi này thật chính là... Làm gì cái gì không được!!

Khương Phàm bắt lấy Dương Biện, kéo vào thanh đồng tiểu tháp, đút lấy từng ngụm từng ngụm đan dược vào trong miệng.

Tạ Ninh khống chế chiến xa, vượt qua trời cao, chăm chú khóa chặt thân ảnh đang chạy trốn phía trước.

Càng nhìn càng thấy quen thuộc.

Đây không phải là tên hỗn đản trước đó chém giết cùng hắn sao?

Chờ chút!

Ngọn lửa màu vàng óng, Thiên phẩm linh văn loại chim tước.

Còn phách lối cường đại, không sợ hãi.

Đó chính là Khương Phàm?

Tạ Ninh càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng!

Trước đó đánh lấy đánh để, đột nhiên quay đầu chạy, đây không phải là chạy trốn, mà là tập kích Diệp Trục Thiên?

- Khương Phàm! Ngươi cũng dám khiêu khích Thái Cổ Thần Miếu, lần này nhất định để ngươi không đi ra được Thượng Thương cổ thành này!

Tạ Ninh gầm thét, năng lượng mênh mông rót vào chiến xa.


Chiến xa oanh minh, kim quang sáng chói, hiện ra rất nhiều hình ảnh người và thú, tăng vọt uy thế, tốc độ càng nhanh.

Khương Phàm sôi trào liệt diễm, ngưng tụ hai cánh, mãnh liệt vung đánh, di chuyển về Tây Bộ.

Đột nhiên... Phía trước cường quang chớp liên tục, một thân ảnh già nua bay lên:

- Tiểu tặc, ngươi bị bao vây!

Oanh!!

Lão nhân hừng hực ánh sáng, năng lượng lao nhanh, mặc dù thực lực nhận áp chế, thế nhưng một quyền đánh ra, giống như mấy ngày sóng lớn, nắm đấm vàng giống như là đánh rách tả tơi không gian, cuồng kích hơn mười dặm, xông về phía Khương Phàm.

Khương Phàm thi triển Tiểu Quang Mang Thánh Thuật, tốc độ liên tiếp tăng vọt, dùng tốc độ cao nhất tránh khỏi thế công, bay lên không tám trăm mét.

- Ngươi trốn không thoát!

- Một tay che trời!

Một thân ảnh hùng tráng đâm nghiêng xông ra, đạp tan núi cao, nổ bắn ra trời cao, một trận chấn động mãnh liệt khuấy động tầng mây.

Cuồng phong trên bầu trời lập tức giống như giống biển cả chập trùng, hình thành một bàn tay khổng lồ quét sạch hơn mười dặm.

Uy thế khủng bố, đè ép dãy núi.

Vùng núi phía dưới đều rung động ầm ầm, sụp đổ ra vết nứt nhìn thấy mà giật mình.

Toàn thân Khương Phàm răng rắc giòn vang, thừa nhận áp lực thật lớn, giống như là muốn bị đập vụn.

Ầm ầm...

Bàn tay ầm vang rơi xuống, che khuất bầu trời, vô cùng kinh khủng.

- Giết!!


— QUẢNG CÁO —