Đan Đại Chí Tôn

Chương 1563: C1563



Khương Phàm nhanh như vậy đã đạt được Chư Thiên Lục Táng cùng Vĩnh Hằng Lục Đạo, lại còn ròng rã ba cái, rất dễ dàng khiến cho người thừa kế khác chú ý, càng có thể trở thành con mồi.

Giờ khắc này, tinh thần rung chuyển trong tinh không thâm thúy, nhật nguyệt chìm nổi, năng lượng vô tận tràn ngập đất trời, bao phủ lấy Thượng Thương cổ thành rộng lớn.

Loại năng lượng này thần bí phiêu miểu, vô hình vô chất, lại rót vào địa tầng, lao nhanh về Khương Phàm.

Khương Phàm nhận lấy truyền thừa, càng nhận lấy năng lượng.

Trước đó, Sơn Hà Đại Táng cải thiện thể chất huyết mạch, thời khắc này tinh thần trụy lạc, m Dương vờn quanh, thì dung nhập linh hồn.

Mà tinh thần nhật nguyệt đại táng truyền thừa, kí.ch thích Sơn Hà Đại Táng cộng minh, Đại Địa Mẫu Khí mênh mông theo đó mà rót vào thân thể.

- Cơ hội tốt để đột phá!

Khương Phàm đột nhiên mở hai mắt ra, cưỡng ép mở ra thân thể bảo tàng.

Uy lực sơn hà, tinh thần kỳ diệu, uy lực nhật nguyệt, ầm vang bộc phát, cường thế trùng kích trong cơ thể.

Hai loại uy lực Thượng Thương va chạm, trợ lực Khương Phàm toàn diện thức tỉnh.

Oanh...

Liệt diễm bộc phát, đốt cháy nham thổ địa tầng, bụi đất cứng rắn xung quanh lập tức biến thành dung nham nồng đậm.

Đại Địa Mẫu Khí vờn quanh thân thể, uy lực tinh thần rót vào linh hồn.

Thần hồn Chu Tước đang kịch liệt gáy to trong thân thể Khương Phàm, phấn chấn, xao động, nắm trong tay lực lượng mênh mông, mở ra thân thể bảo tàng.

Thân thể bảo tàng của Khương Phàm kỳ thật chính là uy lực Chu Tước chân chính.


Đây là hắn thức tỉnh, một khi hoàn thành liền có thể triệt để hóa thân thành Chu Tước, có được cơ thể Chu Tước Bất Tử, có được bí thuật truyền thừa vủa Chu Tước.

Khương Phàm ngẩn đầu lên trời gào lên đau đớn, toàn thân giống như muốn đốt thành tro bụi, một nguồn năng lượng so với đốt cháy càng cực nóng hơn, từ sâu trong nhất thân thể kích phát ra.

Cơ thể và msu thịt cùng linh hồn Chu Tước, toàn diện giao hòa.

Có lẽ là cơ duyên xảo hợp, có lẽ là vận mệnh đã định.

Giờ phút này Khương Phàm đang xử tại Sinh Tử cảnh hậu kỳ, cần huyết nhục thần hồn giao hòa toàn diện, hoàn thành thức tỉnh toàn diện, mà huyết nhục vừa vặn đại biểu cho núi sông, linh hồn thì quấn quanh tinh thần, cho nên... Một trận Sơn Hà Đại Táng cùng Nhật Nguyệt Tinh Thần Đại Táng giao hòa, cũng diễn biến ngay tại lúc này.

Chân chân chính chính thuộc về thân thể này, mà không phải đơn giản là khống chế.

Mà thần hồn Chu Tước là thứ được lợi lớn nhất trong trận dung hợp này.

Tổ mạch, tổ mạch chân chính, bắt đầu khôi phục!

Không chỉ là Chu Tước, chính là Thần Tổ Chu Tước mà Đan Hoàng mong đợi nhất trước đó!

Chu Tước Bác Thiên Thuật, Chu Tước Quy Nguyên Thuật, Chu Tước Phục Thiên Thuật, Tiểu Niết Bàn Thuật, cũng bắt đầu hiện ra một lần nữa, kích phát từ huyết mạch, ẩn chứa uy lực tổ mạch.

Chu Tước Lăng Thiên Thuật, Chu Tước Vãng Sinh Thuật, Chu Tước Liệt Ngục Thuật, hiển hiện từ sâu trong huyết mạch, truyền thừa Khương Phàm.

Đến tận đây... Thân thể bảo tàng chính thức mở ra.

Chu Tước Yêu Thân triệt để thức tỉnh.

- Kỳ tích, thật sự là kỳ tích...

Đan Hoàng rung động, cũng có chút đắng chát.

Xem ra lúc trước hắn lo lắng thật dư thừa, luôn muốn làm từng bước phát triển biến đổi, không nghĩ tới Khương Phàm lại tranh thủ đến cơ duyên đặc sắc như vậy cho mình.

Vốn phải là giai đoạn Sinh Tử cảnh nguy hiểm nhất, ngược lại chính là thành toàn cho Khương Phàm.

Lấy chiến dưỡng chiến, xem ra thật sự có thể thực hiện.

Mà cái này, cũng chính là thuộc về võ đạo của mình Khương Phàm!!

Bây giờ, hắn đã vượt qua Sinh Tử cảnh, mở ra tổ mạch, lại toàn diện dung hợp hai đại táng diệt, tiếp theo Khương Phàm thật sự muốn một bước lên trời.

Đan Hoàng bỗng nhiên có chút mong đợi!

Khương Phàm trầm luân trên sâu trong mặt đất, thức tỉnh lấy, dung hợp, cũng lợi dụng cơ hội tu luyện.

Ví dụ như, cảm ngộ bí thuật Đại Táng.

Ví dụ như, Bát Cấm Thánh Thiên Quyết, lắng đọng Bản thân lần thứ tư.


Cho đến ba ngày sau, Khương Phàm giống như là Thần Tước dục hỏa mà thành, xông ra khỏi địa tầng.

Tinh khí thần thịnh vượng như biển, linh hồn Chu Tước thấu phát uy nghiêm vô thượng.

Mỗi tấc da thịt đều lóe ra ánh lửa, mơ hồ xen lẫn thành chiến y hỏa vũ, cứng rắn càng cường đại.

Kiều Hinh và đám người đang nhìn qua phương xa, cho đến khi khí thế cường đại của Khương Phàm bao phủ bọn hắn, lúc này mới lần lượt bừng tỉnh.

- Ngươi đây là... Thế nào?

Dương Biện cảm nhận được áp lực lớn lao, vậy mà gây nên kình hồn cảm ứng.

- Đột phá.

Khương Phàm có thể rõ ràng cảm nhận được bản thân mình thay đổi, một loại thăng hoa, một loại biến đổi, còn có một loại tự tin khinh thường quần hùng.

- Đột phá cái gì?

- Cảnh giới.

- Ngươi cho kéo con bê sao? Ngươi tiến vào Sinh Tử cảnh mới có nửa năm, làm sao lại đột phá được?

Dương Biện trừng tròng mắt đến căng tròn, mẹ kiếp, ta theo cái quái vật gì thế này?

Có thể có một lần theo mưu kế hay không?

Ngươi từ từ vọt lên, lộ ra bản thiên tài rất phế đó!

- Ta nhớ được Sinh Tử cảnh lúc trước dùng mười chín tháng. Không đến hai năm.

Đôi mắt đẹp Kiều Hinh lấp lánh, Niết Bàn cảnh, chân chính thức tỉnh thần hồn Chu Tước.

Loại áp lực huyết mạch đặc biệt kia, cho nàng một loại dụ hoặc trí mạng.

- Các ngươi đang nhìn cái gì?


Khương Phàm cũng chú ý tới thanh âm truyền đến từ nơi xa.

- Sau khi chàng bế quan không lâu, nơi đó xuất hiện chút dị dạng, hấp dẫn rất nhiều người đi qua. Tựa như lại có bảo tàng gì đó thức tỉnh.

Kiều Hinh vòng lấy cánh tay Khương Phàm, đầu rúc vào trên người hắn.

Loại cảm giác ngọt ngào kia, dáng vẻ hạnh phúc kia để nàng giống như đang phát sáng.

Dương Biện, Chu Thanh Thọ nghiêm mặt, mím môi, bọn hắn là đang hâm mộ mà ghen ghét, chết tiệt, còn có chút hận.

- Mở ra sao?

Khương Phàm đột nhiên toát ra cái suy nghĩ, chẳng lẽ là bởi vì đại đạo truyền thừa, xúc động địa tầng dị động?

Bảo bối nhận loại kí.ch thích này mới thức tỉnh, tuyệt đối không đơn giản.

- Ba ngày, bọn hắn còn đang cố gắng. Có muốn đi qua nhìn hay không?

Kiều Hinh ôm Khương Phàm thật chặt, không thèm để ý ánh mắt của bọn người Dương Biện chút nào.

- Đi qua nhìn một chút, nói không chừng Thiên Hậu đều đang ở đó.

Khương Phàm mang theo bọn hắn xông vào rừng rậm, nhưng còn không có chạy ra bao xa, bạo tạc mãnh liệt đột nhiên bộc phát ở phía xa.

Rống!!

Một tiếng gào thét hùng hậu, chấn thiên động địa.


— QUẢNG CÁO —