Đan Đại Chí Tôn

Chương 1612: C1612



Bụi mù cuồn cuộn, thao thao bất tuyệt, đâm đến khung trời, bình chướng đều ù ù lay động.

Trong sương mù đang phun trào mơ hồ có thể nhìn thấy được bóng người thần bí.

Thần bí, uy nghiêm, hai đôi mắt sâu xa như biển, quan sát Thượng Thương cổ thành.

Số lượng lớn cường giả chen chúc tới, nhưng bụi mù dâng trào cực kỳ mãnh liệt, nương theo ánh sáng thần bí, tuỳ tiện liền có thể để những kẻ xông vào vỡ nát.

Giống như thời gian đọng lại uy thế vô tận, rốt cuộc cũng có thể phóng xuất ra.

Cho đến nửa ngày sau, năng lượng mới bắt đầu dần dần yếu bớt.

- Càng ngày càng yếu, chờ một chút nữa hẳn là có thể tiến vào!

- Trong bụi mù bày biện ra chính là bóng người, chẳng lẽ là mộ của một vị tiên tổ nào đó?

- Có thể mai táng một mình như thế, khẳng định là nhân vật tầng cao nhất của Thượng Thương cổ thành. Nhân vật tầng cao nhất thời đại kia, có thể là Thần Linh.


- Nhanh nhanh nhanh, ta không thể chờ đợi thêm được nữa, rốt cuộc phía dưới có cái gì đây.

- Đây là tòa địa cung thứ sáu chỗ, bí mật mà Thượng Thương cổ thành mai táng chẳng lẽ muốn xuất hiện toàn bộ sao?

- Phía dưới thật đúng là có thể là Thần Linh. Đừng quên vạn năm trước nơi này còn ra hiện qua mộ Đế Quân nữa đấy.

Đám người bạo động, tiếng nghị luận náo nhiệt truyền khắp nơi.

Nơi này tựa như vòng xoáy vô hình, hấp dẫn càng ngày càng nhiều cường giả. Ngay cả các thế lực đang truy bắt Khương Phàm như Tru Thiên Thần Điện đều chạy tới.

- Bụi mù đang bắt đầu giảm bớt, chú ý nhìn thứ trên tay người kia.

Đại Quang Mang Thần Điện, Bùi Thiên Lam chỉ về bầu trời phía xa, kí/ch thích hai con ngươi sáng tỏ, cực lực muốn nhìn thấu bụi mù.

u Dương Thiên Nhiên đi đến phía trước, cẩn thận phân biệt:

- Một ngọn núi? Đó nhất định là một thần vật phi phàm.


Chí Tôn Kim Thành, bọn người Hứa Thừa n, Hứa Như Lai chạy đến nơi này trước nhất, bọn hắn từ đầu đến cuối đều đang nhìn chăm chú thứ phía sau bóng người, nơi đó có một chuôi lợi kiếm cao ngất trời, ánh sáng quấn quanh như lôi đình chói mắt, đánh thẳng vào cấm chế trên không trung của cổ thành.

Ngay cả bọn hắn đều có thể rõ ràng cảm nhận được tuyệt vọng cùng ngạt thở, phảng phất ánh sáng nơi đó có thể phá hủy bọn hắn rất dễ dàng, thần hồn câu diệt, cắt đứt luân hồi.

- Lại có một tòa địa cung xuất hiện, vị tổ tông này sẽ là ai?

Tạ Ninh biến mất thật lâu lại xuất hiện, bị năm vị cường giả Thần Miếu vây quanh.

- Khương Phàm hẳn là sẽ tới.

Tru Thiên Thần Điện, Phương Tịnh vẫn nhìn khắp nơi, chờ đợi Khương Phàm xuất hiện.

- Cướp lại bảo bối trước.

Loan Hồng Hi ngửa mặt nhìn lên bầu trời, mặc dù rất muốn giết Khương Phàm, nhưng gặp cơ duyên mới vẫn phải tranh thủ trước.

- Cùng các tộc cướp bảo bối, còn không bằng giết Khương Phàm, bảo bối trên người hắn càng nhiều.

Bây giờ Phương Tịnh đều không muốn bất cứ cái gì nữa cả, nàng chỉ muốn xử tử tên hỗn đản Khương Phàm kia ngay thôi.

- Sư phụ, chú ý ngọn núi kia, thanh kiếm kia, ngài quen biết không?

Khương Phàm đã tới, hắn đang đứng trong rừng rậm, ngắm nhìn bụi mù cùng mê quang ngập trời.


— QUẢNG CÁO —