Đan Đại Chí Tôn

Chương 1616: C1616



Tạ Ninh cưỡi chiến xa màu vàng óng, vọt tới phía trước nhất, ánh mắt cuồng nhiệt, thần tình kích động.

Trước khi tới hắn đã nghiên cứu qua tư liệu về Thượng Thương cổ thành, biết rất nhiều bí mật không muốn bị người khác biết.

- Thái Võ Nhân Hoàng là gì, ngũ đại Nhân Hoàng là gì, Tạ Ninh mau nói rõ ràng.

u Dương Thiên Nhiên cũng nhịn không được mà hỏi thăm, bàn về truyền thừa cùng nội tình, ở đây chỉ sợ không có người nào có thể so sánh với Thái Cổ Thần Miếu.

Tạ Ninh kích động nhìn qua cung điện uy nghiêm:

- Tương truyền thời điểm Thượng Thương cổ thành mai táng, trong thành tổng cộng có năm vị lãnh tụ Nhân tộc, gọi chung là Ngũ Hoàng.

- Ngũ Hoàng đều phối hữu Nhân Hoàng Kiếm chuyên môn, cũng có Hồng Hoang Thần Binh tượng trưng cho thân phận.

- Nếu như ta nhớ không lầm, Nhân Hoàng Kiếm của Thái Võ Nhân Hoàng là Thiên Phạt Kiếm, có thể gây nên thiên phạt hủy diệt, sát thần diệt ma, hủy thiên táng địa. Hồng Hoang Thần Binh thì là Thái Tổ sơn, dùng Tổ Sơn Nguyên Thủy tại thời khắc đất trời sơ khai sinh ra tế luyện siêu cấp Thần Binh, danh xưng có thể vỡ nát đại lục, rung chuyển càn khôn.

Tạ Ninh càng nói càng kích động, càng nói càng cao vút.

Bầu không khí nhanh chóng an tĩnh, ánh mắt mọi người đều gắt gao nhìn chằm chằm cung điện hùng vĩ.

Gây nên thiên phạt?

Dùng Tổ Sơn Nguyên Thủy luyện chế vũ khí?


Đan Hoàng nói:

- Thái Tổ sơn? Cái này ngược lại đã từng nghe nói qua. Sau khi Hỗn Độn phân hoá, thiên địa sơ khai, thế giới bắt đầu diễn biến núi sông rừng rậm, những năm tháng ấy dài đằng đẵng, nghe nói đã kéo dài mấy triệu ngàn vạn năm.

- Kẻ thống trị thế giới lúc đó, có thể nói chính là những linh khí Sơn Hà kia. Mà ban đầu thành hình núi cao, lắng đọng khí tức Huyền Hoàng, Tiên Thiên cũng nhiều nhất, cũng diễn biến ra càng nhiều dãy núi, tài nguyên, khoáng sản.

- Bọn chúng danh xưng là Tổ Sơn Nguyên Thủy, Đại Tổ Quần Sơn, Thần Tổ Đại Địa. Khương Phàm, nếu có cơ hội, bắt lấy Thái Tổ sơn. Mặc kệ ngươi là dùng cho mình, hay là giao cho Dạ An Nhiên, đều có thể phát huy ra uy lực phi phàm.

- Ta sẽ cố gắng hết sức.

Khương Phàm ngậm lấy Cấm Nguyên Châu trong miệng.

Một viên cuối cùng, thật có chút không nỡ.

Nhưng bảo tàng bên trong chỉ nghe thôi cũng đã làm cho người ta kích động, có thể liều vẫn phải liều.

Bầu không khí yên tĩnh kéo dài một trận, tất cả mọi người đột nhiên đều bay lên không như phát điên, tranh nhau chen lấn xông vào Nhân Hoàng điện.

Lôi triều cuồng kích, cuồng phong như đao, liệt diễm cuồn cuộn...

Trọng chùy như núi, nhấc lên ba động khủng bố; kim luân gào thét, xán lạn như mặt trời; côn sắt tranh minh, kíc.h thích kim loại như sóng cả...

Nhiều loại năng lượng, nhiều loại vũ khí, tràn ngập đất trời che mất Nhân Hoàng điện.

Nhân Hoàng điện oanh minh kịch liệt, trong chốc lát đã dâng lên uy thế kinh khủng, trùng kích hắc ám, diệt vong tất cả các đòn tấn công.

Biển người dừng lại một chút, lại không hẹn mà cùng nhấc lên vòng tấn công thứ hai.

Dưới sự dụ hoặc của bảo tàng, tất cả mọi người tăng vọt nhiệt tình, không quan tâm phóng thích ra võ pháp.

Nhân Hoàng điện sôi trào cường quang, chiếu sáng màn đêm, chống cự lại vạn người vây bắt.

Nó đang thức tỉnh, uy thế càng ngày càng mạnh, nhưng trải qua năm tháng dài dằng dặc, cung điện mai táng đến bây giờ cũng đã không còn uy lực như năm đó nữa.

Dưới các đòn tấn công mạnh luân phiên kéo dài đến năm tiếng, ánh sáng hừng hực đã đạt tới cực hạn, rốt cuộc cũng bắt đầu yếu bớt.

- Thêm một ít sức mạnh nữa, toàn lực ứng phó.


- Không cần giữ lại, dùng sức đánh.

Vạn người sôi trào, cuồng hô loạn rít gào.

Tuy nhiên, khi mắt thấy Nhân Hoàng điện đã sắp mở ra, rất nhiều người mặt ngoài kêu tấn công, nhưng kỳ thật đã bắt đầu yên lặng giữ lại sức lực.

Cho dù như thế, nhưng khi vạn người liên thủ năng lượng vẫn vô cùng cường đại.

Lại qua hai canh giờ, Nhân Hoàng điện oanh minh kịch liệt, xuất hiện vết nứt, cửa điện nhận chủ công ở phía trước thì ầm vang mở ra.

Khương Phàm, Khoái Kiệt, Bùi Thiên Lam vận sức chờ phát động, dùng tốc độ cao nhất hành động, bằng tốc độ nhanh nhất xuyên qua biển người, xông về đại điện.

Bọn hắn có võ pháp đặc thù, thực lực cường đại, chính là nhóm đầu tiên bước vào đại điện.

Đại điện rộng rãi, so với bên ngoài nhìn còn to lớn hơn.

Hai tòa tượng đá hình người khổng lồ đứng vững hai bên, cầm kiếm bạo kích, chém về phía kẻ xông vào.

Sắc mặt bọn người Khương Phàm hơi biến đổi, mạo hiểm tránh khỏi, rất nhiều người ở phía sau lo lắng xông về phía trước vội vàng không kịp chuẩn bị, đều bị cự kiếm chém vỡ.

Trong đại điện, một con đường kéo dài đến ngay phía trước, nơi đó có một bộ hài cốt ngồi ngay thẳng, kỳ quang lượn lờ, uy thế thịnh long, mơ hồ bày biện ra hình dáng đã từng có.

Đó chính là Thái Võ Nhân Hoàng.

Tay trái của hắn nâng Thái Tổ sơn, tay phải nắm chặt Thiên Phạt Kiếm.

Mặt ngoài hài cốt còn chảy xuôi dịch kim loại màu vàng óng, khi thì chảy xuôi, khi thì ngưng tụ.


Đó là áo giáp bảo vệ.

Ngoại trừ ba loại vũ khí Thần Binh này, xung quanh Thái Võ Nhân Hoàng còn lơ lửng năm miếng ngọc bài, phía trên khắc hoa văn phức tạp, chảy xuôi tia sáng quỷ bí, để cho người ta lóa mắt mê thần.

Tại lối đi hai bên chỗ Nhân Hoàng ngồi, lại đứng đấy số lượng lớn hài cốt.

Khả năng bọn hắn đều đã từng là mãnh tướng ngồi xuống bên cạnh Nhân Hoàng, bây giờ chỉ còn là hài cốt, không còn sức sống.

Bọn người Khương Phàm, Khoái Kiệt thoáng cảnh giác, liên tiếp lướt qua từ trên cao, tránh khỏi những hài cốt này, xông về Nhân Hoàng.

Sưu!!

Bùi Thiên Lam, u Dương Thiên Nhiên, là có tốc độ nhanh nhất, từ trong kinh mạch bọn hắn bộc phát cường quang, đơn giản giống như là một cột sáng, vượt qua tất cả mọi người, đã tới phía trước Nhân Hoàng trước nhất.

Tạ Ninh khống chế chiến xa màu vàng óng, ánh sáng chiếu xa vạn trượng, chiến xa lao nhanh, ép qua trời cao.

Loan Hồng Hi kí.ch thích lôi triều mênh mông, cuồng kích vài trăm mét đại điện, trong nháy mắt, hắn vượt qua lôi triều, theo sát giết đến đến phía trước Nhân Hoàng.

Khoái Kiệt không cam lòng ở sau người khác, ý thức khống chế huyết kiếm, nổ bắn ra trời cao, huyết khí sôi trào gào thét, hóa thành Kiếm Nhận Phong Bạo, đánh thẳng vào Loan Hồng Hi và tất cả mọi người, cưỡng ép kiềm chế.

Lan Nặc thôi động Hư Không Kính, phun ra tia sáng kỳ diệu, cái bóng hiện ra tất cả hình ảnh phía trước, nhưng chính là tập trung vào Thái Võ Nhân Hoàng, muốn khống chế hắn khởi xướng phản kích.


— QUẢNG CÁO —