Đan Đại Chí Tôn

Chương 1642: C1642



Đông Hoàng Lăng Tuyệt quái dị liếc mắt nhìn tỷ muội Đông Hoàng Như Ảnh.

Lúc này chủ động tìm tới nơi này, không phải chung đụng?

Trong lúc Khương Phàm ở tại Cổ Hoa hoàng thành, có phải đã phát sinh qua chuyện gì cùng với tỷ muội các nàng hay không?

- Khương Phàm, ngươi đi nhầm hướng rồi, đối thủ của ngươi ở nơi đó.

Các trưởng lão Cửu Thiên thần giáo bước về phía trước mấy bước, ngăn cản Khương Phàm, toàn bộ cũng kích hoạt võ pháp, âm thầm đề phòng.

Khương Phàm đứng ở bên ngoài mấy chục mét:

- Các ngươi tin tức đưa đến?

Đông Hoàng Như Yên nói:

- Ta đưa ra ngoài, nhưng bọn hắn cũng không nói gì.

- Ai ở bên ngoài?

- Hai vị phó giáo chủ của chúng ta đều ở đó, Đại trưởng lão, Nhị trưởng lão, Tam trưởng lão, bọn hắn đều tới.

- Thật không có nói gì với ngươi? Hay là nói một ít lời, ngươi không có lĩnh ngộ được?

- Liền nói để cho ta về trước.

Đông Hoàng Như Yên nhún nhún vai.

Đông Hoàng Lăng Tuyệt nhịn không được, đi đến phía trước đối mặt trực diện với Khương Phàm:


- Lần đầu gặp mặt, ta là Đông Hoàng Lăng Tuyệt. Xin tha thứ ta nói thẳng trắng, có phải ngươi không rõ ràng địa vị của Cửu Thiên Thần Giáo hay không, có phải ngươi không biết trình độ tôn quý của phó giáo chủ hay không? Há miệng liền muốn đàm phán, còn vênh mặt hất hàm sai khiến, ngươi coi ngươi là ai chứ?

- Còn nữa, ta thật sự là không hiểu phương thức hành động của ngươi tại Thượng Thương cổ thành. Trong đầu ngươi là thiếu thứ gì sao? Hay là rót nước, bị ẩm rồi?

- Rốt cuộc ngươi lấy ở đâu ra kiêu ngạo, có thể không để tất cả mọi người vào mắt? Có phải ngươi sống ở trong mộng, cảm giác mình là Thiên Thần chuyển thế, đi qua Cửu Thiên Thập Địa, tất cả mọi người không có cách nào bắt ngươi hay không?

- Ngươi giết nhiều người như vậy, thống khoái là thống khoái, sau khi rời khỏi thì sao? Bây giờ ngươi là tên điên hung tàn nhất Thượng Thương cổ thành, sau khi rời khỏi ngươi chính là trò cười lớn nhất Thương Huyền.

- Ngươi ở chỗ này huyên náo càng hung, lúc rời khỏi chết liền càng thảm. Thỉnh cầu để cho ta mở mang tầm mắt, cái đầu này của ngươi là vận chuyển như thế nào vậy? Tư duy là phát triển như thế nào vậy?!

Đông Hoàng Lăng Tuyệt thực sự nhịn không nổi.

Một tiểu tử điên không có bối cảnh chỉ có bóng lưng, sống sờ sờ đánh ra tư thế Thiên Thần chuyển thế.

Không chỉ có hắn có chút mộng, mà chỉ sợ tất cả hoàng tộc hoàng đạo đều có chút mộng.

Đã gặp qua kẻ bị điên, nhưng thật sự chưa thấy qua tên nào bị điên như thế, đầu gia hỏa này nhất định có chút vấn đề gì đó.

Bầu không khí thoáng kiềm chế, các trưởng lão thần giáo đều sẵn sàng chiến đấu, sợ tên điên Khương Phàm này đột nhiên bão nổi.

- Chỗ này của ta, rất bình thường.

Khương Phàm chỉ chỉ đầu, quay người muốn rời khỏi, không gian trước mặt đột nhiên nổi lên gợn sóng.

Một nam tử gầy gò mặc áo choàng màu đen từ trong hư không đi tới, giơ tay lên về phía Khương Phàm, thi lễ đơn giản:

- Thần Hoàng, ngưỡng mộ đã lâu, tại hạ là phó giáo chủ Cửu Thiên Thần Giáo đương đại, Đông Hoàng Hoa Thanh.

- Phó giáo chủ?

Bọn người Đông Hoàng Như Ảnh nhìn người vừa đến, sau đó vội vàng muốn hành lễ, nhưng thân thể không đợi cúi xuống đi liền bị một màn đột nhiên xuất hiện kinh hãi làm cho cơ thể thẳng tắp cứng đờ.

Bọn hắn trừng to mắt, khó có thể tin được mà nhìn phó giáo chủ trước mặt.

Đây là đang làm gì?

Hành lễ sao??

Chúng ta hoa mắt sao?

Vị này chính là phó giáo chủ cơ mà!

Là giả sao?

Đông Hoàng Như Yên còn khoa trương dụi mắt, muốn thấy rõ ràng rốt cuộc đây không phải là phó giáo chủ của bọn hắn.

- Thần Hoàng?

Trong đầu Đông Hoàng Như Ảnh quanh quẩn cái cách mà Đông Hoàng Hoa Thanh xưng hô.

Thần?


Ai là thần!

Thần Hoàng?

Đây là tôn hiệu kinh thế hãi tục gì đây?!

Đông Hoàng Lăng Tuyệt càng không bị khống chế mà há miệng ra, nhìn bóng lưng Khương Phàm, lại nhìn Đông Hoàng Hoa Thanh trước mặt, xem đi xem lại, sửng sốt không thôi.

Phó giáo chủ, đang hành lễ với Khương Phàm?

Ta đang nằm mơ sao?

Hỗn đản này đang thực hiện huyễn thuật cho ta sao?

- Thỉnh cầu của ngài, Đông Hoàng Như Yên đã nói cho ta biết.

Đông Hoàng Hoa Thanh đứng thẳng tắp, mặt trắng gầy gò, khí tức vô cùng nội liễm, nhưng trong đôi mắt thâm thúy lại hiện ra tinh mang bức người, để cho người ta không dám nhìn thẳng.

- Sao các ngươi lại suy tính?

- Phó giáo chủ Lan Quỳ trở về xin chỉ thị, cụ thể là nhìn ý tứ Thần Tôn. Nếu như ngài không để ý, trước tiên có thể cùng ta nói chuyện.

Áo choàng của Đông Hoàng Hoa Thanh im ắng phiêu đãng, giống như mê vụ giao hòa cùng không gian, xen vào giữa hiện thực cùng hư không.

Nhưng một tiếng Ngài rất tự nhiên từ trong miệng hắn lần nữa để cho bọn người Đông Hoàng Lăng Tuyệt chấn động đến đầu váng mắt hoa.

Vị này chính là phó giáo chủ, là người mà bọn hắn nhìn lên kính úy, bình thường gặp mặt cũng không dám nhìn thẳng, vậy mà lại dùng thái độ tôn trọng đối đãi với Khương Phàm?

Đông Hoàng Lăng Tuyệt xoa xoa trên trán, không được, huyễn cảnh này sức lực quá lớn, có chút xông.

Khương Phàm nói thẳng:

- Thời điểm Thượng Thương cổ thành thức tỉnh dị tượng, lão tổ tông các ngươi hẳn rất rõ ràng là cái gì. Vật kia ở chỗ này không an toàn, thân phận của ta lúc nào cũng có thể sẽ bại lộ. Chúng ta không nguyện ý bị động chờ đợi, lần này lựa chọn chủ động xuất kích, cũng nhất định phải chuẩn bị tốt chiến thuật.

- Nếu như Cửu Thiên Thần Giáo muốn xếp hàng, bây giờ là lúc này rồi. Đạo lý đơn giản nhất, đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi tốt hơn dệt hoa trên gấm, các ngươi muốn càng nhiều, càng hẳn nên đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi dựa sát vào.


- Lời Nghị công tử nói, ta sẽ mau chóng sắp xếp người truyền trở về.

Đông Hoàng Hoa Thanh chậm rãi gật đầu.

Trước đó còn hơi nghi ngờ, bây giờ cơ bản đã có thể xác định, quốc vận Vạn Thế thần triều đã thức tỉnh.

Lấy tình huống hỗn loạn của Thượng Thương cổ thành, phát hiện nơi đó chỉ là vấn đề thời gian, thân phận của Khương Phàm xác thực sẽ bị bại lộ.

Nhưng, bây giờ thật sự đúng lúc sao?

Quá sớm!!

Lấy năng lượng bọn người Khương Phàm có bây giờ, hoàn toàn không thể nào ứng phó oanh động sau khi thân phận bại lộ đưa tới.

Khương Phàm nói:

- Ta không cần các ngươi bỏ ra quá nhiều, chỉ cần năm ba người, âm thầm phối hợp, tranh thủ cho ta đầy đủ thời gian.

- Thời gian nào?

- Chúng ta có cách di chuyển lực chú ý, tranh thủ cho ta đầy đủ thời gian trưởng thành.

- Chúng ta??

- Chuyện do Thiên Hậu phụ trách.

- Thiên Hậu...

Đôi mắt thâm thúy của Đông Hoàng Hoa Thanh có chút ngưng tụ, Thiên Hậu luân hồi rồi?


— QUẢNG CÁO —