Đan Đại Chí Tôn

Chương 1647: C1647



- Ngài ở chỗ này...

- Nhanh đi tìm trở về đi!

- Thế nhưng...

Hoàng trưởng lão do dự càng giãy dụa, tình huống nơi này đang rất nguy cơ, nếu như rời khỏi, thật sự không yên lòng, nhưng hắn cũng biết tầm quan trọng của chiến khu đời đầu tiên.

Bây giờ vừa bị ném vào hư không, chính là thời gian tìm kiếm tốt nhất, nếu như để trường thương tùy ý ở trong hư không, không biết sẽ xông ra bao xa, lại phải vào năm nào tháng nào mới có thể tìm trở về.

- Nhanh đi!!

Hình Phù Đồ quát lớn.

- Bảo vệ tốt Thái Tuế!

Hoàng trưởng lão nhắc nhở năm vị trưởng lão giữ vững tinh thần đến, nhanh chóng xé mở hư không, rời khỏi chiến trường.

Sau khi Khương Phàm di chuyển trường thương, hắn lập tức vọt mạnh trăm mét, một lần nữa đạp vào Thái Tổ sơn.

- Ta lấy thiên uy, pháp lệnh sơn hà! Ta lấy tổ uy, cuồn cuộn càn khôn!

Hai mắt Khương Phàm bắn ra hai luồng ánh sáng màu đỏ, giống như Chiến Thần lâm thế, sát ý ngập trời.

Một cỗ khí lãng màu tím sôi trào, tuôn ra giữa trời cao, cường thế ngưng tụ thành Thiên Đao tuyệt thế, dày nặng vô song, lại sắc bén thấu xương.

Dãy núi rung chuyển, sóng triều lao nhanh, khí tức tai nạn bay lên ngập trời.


Bầu trời cuồn cuộn, sương lớn tràn ngập, uy lực Thượng Thương ầm vang rơi xuống.

Thái Tổ oanh minh, khí lãng như biển, khuấy động dãy núi.

Toàn thân Khương Phàm giòn vang răng rắc, Chu Tước Yêu Hỏa, Sơn Hà Đại Táng, nguyên lực tổ sơn, càng có thiên uy Thượng Thương, tại thời khắc này trùng kích đao cương màu tím, vờn quanh ra hình ảnh tuyệt thế rung động càn khôn.

Có tổ sơn kình thiên, có sơn hà băng diệt, có Thượng Thương hàng phạt, càng có Chu Tước giương cánh.

Vô số tán tu, thiên kiêu các phe đều kinh hãi, ngạc nhiên, biến sắc tại thời khắc này.

Bọn hắn đều rõ ràng cảm nhận được uy thế mà đao cương thả ra.

Rung động, sợ hãi, càng khó có thể tin hơn.

Bọn hắn giống như đã nhận thức lại Khương Phàm.

Tên điên này vậy mà lại cường hãn đến trình độ này sao?

- Không tệ! Nguồn năng lượng này rất mạnh, muốn mở chiêu thức lớn sao? Mới học? Không hổ là lão bằng hữu của ta, ngươi quá làm cho ta vui mừng.

Hình Phù Đồ không có e ngại, ngược lại càng thêm cuồng nhiệt.

Chiến đấu như vậy mới đáng để hắn toàn lực ứng phó.

Chiến đấu như vậy mới không uổng công hắn chờ mong lâu như vậy.

Những cơn gió lớn kêu gào, nhiệt độ chợt hạ xuống.

Một cánh cửa quỷ tà ác hiển hiện sau lưng Hình Phù Đồ, khi thì rõ ràng, khi thì phiêu miểu, khi thì oanh minh, khi thì yên lặng.

Đây là một cánh cửa địa ngục, muốn tránh thoát khỏi sự giam cầm của không gian và thời gian, tái hiện nhân gian.

- Vì sao U Minh không dám độ ta? Bởi vì ta có thể mượn dẫn U Minh!

Hình Phù Đồ hiện ra uy lực Minh Hồn, hắn hét lên một tiếng, quỷ môn nháy mắt đã rõ ràng, cứ như vượt qua không gian và thời gian mà đến, nguy nga ngất trời, quỷ khí vô biên, toàn bộ thế giới đều giống như biển động sôi trào, mang đến trùng kích thị giác cùng linh hồn không có gì sánh kịp.

- Lão bằng hữu, còn nhớ rõ sao cái này không? Đây là, Sinh Tử môn! Tưởng tượng năm đó, ta kéo ngươi vào tầng thứ hai của U Minh Địa Ngục! Ha ha, hôm nay để cho ngươi ôn lại chuyện đã đi qua! Cảm nhận cái chết cùng tuyệt vọng! Nếu như dễ chịu, nhớ kêu hai tiếng, ha ha...

Rầm rầm!

Quỷ môn rộng mở, U Minh xông ra xiềng xích, chuẩn bị dẫn dắt ánh sáng U Minh vô tận, xông về phía Khương Phàm.

Khương Phàm dùng toàn lực khống chế, một tiếng bạo hống, chấn động càn khôn.

Tế Thiên Thức, bộc phát!

Ầm ầm...


Đao cương sôi trào, cuồng bạo cứng cỏi, uy lực Chu Tước, uy lực sơn hà, khí tức đại táng, uy lực Thượng Thương vờn quanh, trong nháy mắt đã rạch ra mảnh bầu trời hắc ám này.

Thương thương thương.

Xiềng xích U Minh liên miên vỡ nát, đao cương đánh đâu thắng đó, thẳng đến Hình Phù Đồ.

A??

Hình Phù Đồ khẽ nhíu mày, có chút ngoài ý muốn.

Nhưng, chiến ý trong hắn vẫn như thủy triều, càng kích động càng phấn khởi, ngưng tụ càng nhiều xiềng xích U Minh tiếp tục xông ra khỏi U Minh vô tận.

Xiềng xích gào thét, cuồng kích đầy trời, phảng phất mang theo uy lực trật tự quỷ dị, oanh minh bành bành, cuồng kích đao cương, đinh tai nhức óc, chặn đánh những đòn tấn công của đao cương, càng tước đoạt lấy hình ảnh quỷ dị xung quanh đao cương.

Dù vậy, đao cương vẫn đánh đâu thắng đó, vẫn mang theo uy lực trảm thiên diệt địa, đánh về phía Hình Phù Đồ.

Núi rừng yên tĩnh, quần hùng ngạc nhiên, nhìn lên hình ảnh trên bầu trời tựa như là tuyệt thế Chiến Thần, giết vào U Minh quỷ dị, đánh đâu thắng đó, thẳng tiến không lùi. Cho dù cách mấy chục dặm, cũng có thể cảm nhận được cái khí thế bá liệt vô địch kia, cảm nhận được sự rung động trước trận chém giết nơi đó.

Ánh mắt rất nhiều tán tu càng đờ đẫn, nhìn trận chiến đấu trên bầu trời, lại có loại cảm giác hoảng hốt như Thiên Thần đánh nhau.

Đó là võ pháp sao?

Bọn hắn đừng nói thấy qua, đơn giản là nghe cũng chưa từng nghe qua.

Rốt cuộc Hình Phù Đồ cũng cảm nhận được áp bách, không thể không lui lại, khống chế xiềng xích quấn quanh lấy hắn, đứng ở sau cánh cổng quỷ.

Quỷ môn trong nháy mắt đã khép kín, hắc khí đầy trời cuồn cuộn mãnh liệt, quỷ môn ẩn nấp đến giữa chân thực cùng hư vô, bao phủ ở bên trong thời không.

Ầm ầm!

Đao cương rung chuyển không gian, chấn động quỷ môn mãnh liệt, lại không thể phá hủy nó.


- Tốt! Đỡ được rồi!

Bọn người Tạ Ninh âm thầm thở phào, vừa rồi đao cương xác thực quá mạnh, bọn hắn đều cảm thấy được tuyệt vọng, cũng may Thái Tuế chung quy vẫn là Thái Tuế, thực lực cường hãn danh xứng với thực.

Ầm ầm!

Quỷ môn lại mở, từ mê vụ hiển hiện ra, lại đến thế giới thật.

- Ha ha, ha ha, vô hiệu! Thiên phẩm chung quy vẫn là Thiên phẩm, ở trước mặt Thánh Vương chính là thần! Đây chính là chênh lệch!

Hình Phù Đồ nhanh chân bước ra, phách lối cười to vang vọng bầu trời.

- Đến đây, tiếp tục phát cuồng đi! Để cho ta nhìn ngươi còn có năng lực gì! Đến đây, ta giết nữ tử của ngươi, ngươi không tức giận sao? Đến đây! Đến đây!

Hình Phù Đồ cao giọng kích thích người đã từng là Thần Hoàng, cố ý dẫn dụ hắn phát cuồng, bạo tẩu.

Loại cảm giác này quá làm cho người ta hưng phấn.

Ầm ầm!

Quỷ môn rung chuyển, âm khí cuồn cuộn, ngàn vạn cánh hoa gào thét lao ra, mỗi một cánh hoa đều sáng long lanh như kim cương, tỏa ra mê quang mỹ lệ, để quang ảnh thấm vào bên trong đất trời mờ tối.

Mọi người nhìn lên cánh hoa bay lả tả trên bầu trời, ý thức hoảng hốt, hỗn loạn muốn lạc mất bản thân.

- Đó là U Minh Độc Hoa! Có thể cướp đoạt sinh mệnh, ăn mòn linh hồn! Dược liệu trong nhân thế cơ hồ không cách nào cứu chữa được!

Sắc mặt Tạ Ninh hơi biến đổi, hắn thét lên ra lệnh các trưởng lão tranh thủ thời gian kéo dài khoảng cách.


— QUẢNG CÁO —