Đan Đại Chí Tôn

Chương 1672: C1672



- Ta sẽ phụ trách.

Khương Phàm âm thầm thở phào, trước tiên liền cam đoan.

Con gái người ta rộng lượng tha thứ, hắn không thể không hiểu chuyện.

- Ta cũng không có nói muốn gả cho ngươi, chuyện vừa rồi chỉ là báo ân, thanh toán xong. Ngươi muốn cưới ta? Vậy thì phải theo đuổi ta.

Hướng Vãn Tình che giấu cay đắng trong lòng rất tốt, đôi mắt đẹp sinh huy, môi mỏng hồng nhuận phơn phớt, một nụ cười, hay một cái nhăn mày một đều là chọc nội tâm người ta như vậy, chỉ là trong giọng nói lại mang theo vài tia chua xót rung động.

Giống như hơi nhịn không được liền muốn sụp đổ mà thút thít.

- Ta sẽ cố gắng.

Khương Phàm lúng túng trả lời một câu, mệt mỏi chống người lên, tranh thủ thời gian nói sang chuyện khác, triệt tiêu sự xấu hổ của hai người:

- Nơi này là nơi nào?

Bây giờ bọn hắn lại nằm đang trên một tảng đá lớn, xung quanh hoàn toàn là huyết hồ tĩnh mịch.

Khương Phàm phóng thích yêu hỏa, tản mát đến bên trong huyết hồ.

Hướng Vãn Tình cũng cưỡng đề tinh thần, cảnh giác huyết hồ.

Chuyện mới vừa phát sinh quá đột nhiên, cũng quá quỷ dị, lấy tình huống của hai người bọn họ, vậy mà lại hoàn toàn không có phản kháng.

Là do huyết hồ sao? Hay là nói đồ bên trong!

- A?


Khương Phàm vốn cho rằng huyết thủy bên trong huyết hồ rất quỷ dị, thế nhưng yêu hỏa vừa đốt đã nhanh chóng khô cạn, lại không có bất kỳ lực lượng tà ác gì, tựa như là nước sạch sẽ đến không thể nào lại sạch sẽ hơn.

- Hình như ta nhớ... Có một ánh mắt.

Hướng Vãn Tình vuốt vuốt trên trán, đột nhiên nhớ tới chuyện 'mất khống chế' lúc trước, nàng vừa quay người trong chốc lát thì có một tia sáng màu đỏ hồng bắn vào trong mắt.

- Con mắt? Hình như là có thật.

Khương Phàm tiếp tục cảnh giác xung quanh.

Chẳng lẽ tà vật không hề rời khỏi?

Nhưng… mẹ nó, có bệnh sao?

Vừa đối mặt liền đưa tới lễ lớn như vậy?

- Sư phụ, ngài chú ý tới cái gì sao?

Trong ý thức, Khương Phàm hỏi Đan Hoàng.

Nhưng, bất luận hắn kêu gọi như thế nào, Đan Hoàng cũng đều không có đáp lại.

Khương Phàm khẩn trương, chẳng lẽ cũng là bị cái lực lượng thần bí lại tà ác kia xâm nhập?

Hắn lập tức k1ch thích linh hồn Chu Tước, cố gắng tìm kiếm vết tích Đan Hoàng.

- Kết thúc?

Giọng Đan Hoàng đột nhiên tại vang lên trong đầu Khương Phàm.

Khóe mắt Khương Phàm run rẩy:

- Ngài không có việc gì chứ.

- Phi lễ chớ nhìn nha, không cần lo lắng, thời điểm các ngươi lột y phục ta liền phong bế bản thân.

- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

- Ta cũng không biết. Chỉ là phát giác được có một lực lượng quỷ bí thao túng ý thức của ngươi, ta muốn đánh thức ngươi, nhưng không có hiệu quả.

- Sau đó ngài đi ngủ?

- Là ngươi ngủ! Ta là nhắm mắt!

- Ngài không có thay ta chống lại?

- Nó không có ác ý, nếu không không chỉ là thao túng ý thức của ngươi, mà là thôn phệ ý thức của ngươi.

- Thứ gì tà ác như vậy, có thể làm được loại chuyện này?


- Nếu như không nghiêm túc mà nói, có thể là bị trấn áp quá lâu, muốn nhìn quá trình sáng tạo sinh mệnh một chút, tìm kiếm cảm giác còn sống. Nếu như nghiêm túc mà nói, làm như vậy khẳng định có mục đích của nó.

- Không nghiêm túc coi như xong.

Khương Phàm lắc đầu, vẻ mặt nghiêm trọng lên.

Mặc kệ là thứ tà ác gì, đột nhiên làm như vậy khẳng định là có mục đích đặc biệt, mà còn là vô cùng bức thiết.

- Trước đó có trên vạn người tiến đến đều không có lâm vào 'Hỗn chiến', duy chỉ có hai người các ngươi tiến đến liền 'Làm' khí thế ngất trời.

- Sư phụ!! Xin hãy văn nhã!!

- Yên lặng trăm vạn năm, chuyện đầu tiên sau khi thoát khốn chính là để một đôi nam nữ giao hòa, đối với nó mà nói là khẳng định vô cùng quan trọng. Giao hòa, cái từ này, ngươi có thể tiếp nhận không?

Khương Phàm sặc đến suýt chút nữa rướm máu:

- Ngài tiếp tục.

Đan Hoàng nghiêm túc nói:

- Nó vô cùng cần 'Quá trình' như thế này, mà còn tuyển chọn tỉ mỉ hai người các ngươi. Ta chỉ có thể một cái nghĩ tới một khả năng, chính là nó bị trấn áp đến bây giờ chỉ còn lại có hồn tia, cần mượn thể trọng sinh, nói cách khác, Hướng Vãn Tình sẽ mang thai.

Khương Phàm cau chặt lông mày, cái này thật sự là có khả năng.

Đan Hoàng nói:

- Hãy quan sát bụng Hướng Vãn Tình, nếu thật sự là như ta đoán, hẳn là rất nhanh sẽ xuất hiện phản ứng.

- Sinh sao?

Khương Phàm càng nhăn chặt lông mày.

- Phải nhìn Hướng Vãn Tình. Ngươi là nam tử, cảm nhận không giống với nữ tử. Nếu như nàng nhận định đó là con của nàng, khẳng định nhất định phải sinh ra đời.

- Nhưng thứ bị Phật Đà Thủy Tổ trấn áp, còn mai táng tại Thượng Thương cổ thành, rất có thể là yêu ma chí tà chí ác. Nó đã chọn chúng ta thì có thể là nhìn trúng linh văn của ta, uy lực Thái m của Hướng Vãn Tình, cũng coi như là nói, nó tương lai sẽ có được lực lượng huyết mạch của chúng ta.


Khương Phàm càng nghĩ càng cảm thấy nguy hiểm, cái này là sẽ muốn sinh ra cái thứ gì?

- Đó là tất nhiên. Mà...

- Mà cái gì?

- Nếu thật sự là như ta đoán, trừ phi ngươi giết Hướng Vãn Tình, nếu không Hướng Vãn Tình khẳng định phải nó sinh ra. Ngươi suy nghĩ một chút, nó đã mai táng trăm vạn năm đều có thể tuỳ tiện thao túng ý thức của các ngươi tiến hành giao hòa, nhất định có thể ảnh hưởng đến ý thức của Hướng Vãn Tình, không để cho nàng tiếc cái giá bảo vệ mình. Ngươi suy nghĩ lại một chút, nếu nó dám mạo hiểm mượn thể trọng sinh, ắt có niềm tin có thể thuận lợi được sinh ra.

Đan Hoàng đều thay Khương Phàm nhức đầu.

Hài tử xui xẻo này, thế nào lại gặp loại chuyện này cơ chứ?

Rốt cuộc là tà vật gì? Đã bị rấn áp trăm vạn năm mà còn có thể tuỳ tiện khống chế người có ý chí cứng cỏi như Khương Phàm thế này.

Đan Hoàng cố gắng vơ vét lấy trí nhớ của mình, hồi tưởng lại các bá chủ trăm vạn năm trước có cái gì đặc biệt.

Có thể trấn áp ở chỗ này, khẳng định là đã oanh động một thời đại, cũng sẽ ghi lại ở trong lịch sử.

- Ngươi đầu tiên chờ chút đã...

Đan Hoàng đột nhiên nghĩ đến cái gì đó.

- Thế nào?

- Ta nghĩ đến một cái... ừm... Xem như khả năng thứ hai đi.

- Còn có thể có gì nữa chứ?

- Tại thời đại Hồng Hoang, Nhân tộc thế yếu, giống như là đồ ăn, đối mặt với yêu ma Quỷ Linh, ban đầu bọn hắn chỉ có thể ẩn núp. Cho đến sau khi sáng tạo Thượng Thương cổ thành, con người bắt đầu ổn định lại, học phòng ngự, phản kích.


— QUẢNG CÁO —