Đan Đại Chí Tôn

Chương 1690: C1690



Đông Hoàng Lăng Tuyệt và bọn đệ tử trừng lớn con mắt, khó có thể tin được mà nhìn Linh Lung Cầu trong tay Lan Quỳ.

Thần giáo lại còn có Bảo khí như thế này, thật sự chưa từng nghe thấy, nhưng nghe đến các loại danh hào như 'Thượng Cổ Hải Thần', 'Năm mảnh di cốt Côn Bằng' liền có thể cảm nhận được sự bất phàm của nó thật sâu.

Nhưng chí bảo như vậy, lại muốn chuyển giao cho Khương Phàm?

Lan Nặc càng chấn kinh, đây là muốn làm gì?

Đều điên rồi sao!

Là hành lễ, lại hiến vật quý, còn xưng hô Thần Hoàng?

Khương Phàm xác thực đã nghe qua danh hào của Thương Hải Đồ, chỉ là không nghĩ tới nó lại ở trên tay Cửu Thiên Thần Giáo.

Có thể xuất ra bảo vật như vậy, chí ít có thể nói rõ lão gia hỏa kia có mục đích dựa sát vào hắn.

Lan Quỳ lấy ra Hoàng Kim Linh Lung Cầu thứ hai, không có thanh thế mênh mông, lại vặn vẹo lên không gian xung quanh, cứ như có thể sụp đổ nơi này bất cứ lúc nào:

- Kiện thứ hai, Hoắc Loạn Chiến Kỳ. Cái này ngài hẳn là rất quen thuộc, có thể hoắc loạn chiến trường, đảo loạn thần chức kẻ địch, còn có thể tụ tập chiến ý bành trướng, kích phát đến cực hạn, lấy tinh huyết tế điện, còn có thể sụp đổ không gian mênh mông.

- Sau trận chiến đấu Đăng Thiên Kiều, Hoắc Loạn Chiến Kỳ thất lạc tại Bách tộc chiến trường, bị Cửu Thiên Thần Giáo chúng ta đạt được, bây giờ vật quy nguyên chủ.

Khương Phàm tiếp nhận Hoàng Kim Linh Lung Cầu, vẻ mặt hơi tối lại, đây là Bách Chiến Thiên Vương chiến kỳ, chiến kỳ rơi xuống, Thiên Vương đâu?


Vì sao Diêm bá và Thiên Hậu không nhắc đến cái này với hắn.

Lan Quỳ lấy ra Hoàng Kim Linh Lung Cầu thứ ba, phía trên trải rộng vết máu, hoàn mỹ áp chế năng lượng bên trong:

- Kiện thứ ba, là bảo vật tự tay Thần Tôn tế luyện cho ngài, Hồng Mông Môn! Do Lưu Kim Huyền Thiết rèn đúc tại Thiên Khải chiến trường, nội hàm Hồng Mông Quang Mang, nhưng tại thời khắc tất yếu sẽ mở ra con đường Không Gian, cưỡng ép di chuyển trăm dặm trở lên. Nhưng, Hồng Mông Môn thích hợp cho Không Gian linh văn sử dụng, không phải Không Gian linh văn mà cưỡng ép vận dụng thì sẽ tiêu hao rất nhiều, cho nên phải tận lực khắc chế.

- Chỉ có ba kiện Bảo khí, không có người? Thần Tôn các ngươi thật giỏi tính toán nhỉ.

Khương Phàm tiếp nhận Hoàng Kim Linh Lung Cầu thứ ba, đại khái đã hiểu ý gì.

Ba kiện vũ khí đều rất cường đại, cũng đều có hiệu quả, nhưng một sự kiện công nhận di thất, một kiện vốn là thuộc về bọn hắn, một kiện vừa mới luyện chế, nói cách khác bất luận bọn hắn dùng như thế nào, đều không liên quan cùng Cửu Thiên Thần Giáo.

Lão gia hỏa kia vẫn không muốn công khai hỗ trợ.

Lan Quỳ nói:

- Bây giờ Cửu Thiên Thần Giáo đứng từ một nơi bí mật gần đó, đối với hai bên chúng ta đều tốt.

- Lão gia hỏa kia lại còn muốn quan sát.

Khương Phàm lắc đầu, không tiếp tục dây dưa vấn đề này, dù sao bây giờ hắn nhìn lại không có chút phần thắng nào, lão tặc này đồng ý giúp đỡ, đã là tại đánh cược áp chú.

Đông Hoàng Hoa Thanh nói:

- Thần Tôn còn có ý kiến, khi các phương triển khai đuổi bắt, Cửu Thiên Thần Giáo cũng sẽ tham dự trong đó, thời khắc tất yếu sẽ trọng thương các ngươi, còn xin chuẩn bị sẵn sàng.

Khương Phàm nói:

- Có thể diễn trò trọng thương, nhưng mục đích thực sự là phải đảo loạn không gian, tạo cơ hội cho chúng ta phá vòng vây.

- Đó là đương nhiên.

Sau khi Đông Hoàng Hoa Thanh gật đầu, liền cùng Lan Quỳ đụng đụng ánh mắt, nói:

- Còn xin Thần Hoàng cáo tri, bước hành động kế tiếp của các ngươi.

- Đây là Chu Tước Thần Cung, bên trong chính là phong tồn ngọc tỉ truyền quốc của Vạn Thế thần triều. Bên trong ngọc tỉ truyền quốc chính là phong tồn uy lực ức vạn quốc vận. Thượng Thương cổ thành chính là bị nó đánh thức.

- Mặc dù ta hãm hại Vạn Đạo Thần Giáo, nhưng vẫn sẽ có người tiếp cận vực sâu, nơi này bại lộ chỉ là vấn đề thời gian. Kế hoạch của chúng ta là do hai vị Thánh Linh, mang lên ngọc tỉ truyền quốc rời khỏi nơi này, liên chiến hải vực, hấp dẫn lực chú ý của các phương. Ta phải thừa cơ hội này xâm nhập Đọa Lạc Thiên Quốc tạm thời tránh né.


Khương Phàm chỉ làm giải thích đơn giản, không có nói tới Mê Ly Hải cùng Đông Nam Thiên Môn, để tránh Cửu Thiên Thần Giáo động ý đồ xấu.

- Ngọc tỉ truyền quốc, trách không được.

Đông Hoàng Hoa Thanh cùng Lan Quỳ đều nhìn về Chu Tước Thần Cung.

Mặc dù Vạn Đạo Thần Giáo, Chí Tôn Kim Thành hấp dẫn ánh mắt Thương Huyền, nhưng vẫn có người không ngừng tiến vào vực sâu, nếu như nơi này kéo dài 'Có vào không có ra', mọi người liền dễ dàng ngờ vực vô căn cứ phía dưới còn có bảo vật.

Những hoàng tộc hoàng đạo kia còn chiếm cứ ở bên ngoài, cũng sẽ phái người đến điều tra.

Xét thấy hai lần trước sau khi Hứa Đức Diệu và Tam trưởng lão đạt được bảo vật bị vây bắt, những rất có thể hoàng đạo kia sẽ điều động càng nhiều Thánh Linh, thậm chí trực tiếp điều động một vị Thánh Vương tới.

Thượng Thương cổ thành có thể ngăn chặn Thánh Vương sao?

Chưa hẳn!!

Nếu như Thánh Vương tiến vào vực sâu, bọn người Khương Phàm liền không có chỗ để trốn.

Cho nên Khương Phàm thật đúng là phải sớm di chuyển ngọc tỉ truyền quốc. Một khi ngọc tỉ truyền quốc rời khỏi phong ấn áp chế tại vực sâu, nguồn năng lượng mênh mông, quốc vận kỳ diệu kia, không thể nào che giấu được nữa.

Bí mật ngàn năm, cuối cùng rồi cũng sẽ chiêu cáo thiên hạ.

Kiều Vô Hối mở rộng cửa cung, sau lưng còn có Khương Diễm vừa mới đột phá đứng đấy.

- Bọn họ là...

Đông Hoàng Hoa Thanh dò xét khí tức hai người.


Khương Phàm giới thiệu sơ lược:

- Hài tử của ta, Kiều Vô Hối, mẫu thân hắn Kiều Hinh. Huynh đệ của ta, Khương Diễm, cốc chủ Ác Nhân cốc.

- Kiều Hinh??

Khuôn mặt của Đông Hoàng Hoa Thanh và Lan Quỳ có chút động, vị hoàng phi kia sao?

Bọn hắn lại có hài tử!

Trách không được Kiều gia cam nguyện cùng Khương Phàm rời khỏi, thì ra Kiều gia sớm đã không phải là Kiều gia đã từng, mà là Kiều gia hoàn toàn mới.

Khương Phàm ném toàn bộ bọn người Lan Đạo từ bên trong thanh đồng tiểu tháp ra:

- Trả lại cho các ngươi, nhưng đừng có lại chọc ta.

Bọn người Lan Đạo chật vật nhào vào trên mặt đất, gầy còm suy yếu, ảnh hưởng của Sơn Hà Đại Táng trước đó đến bây giờ còn không có tiêu trừ.

Bọn hắn nhìn thấy phó giáo chủ Lan Quỳ, lập tức muốn khóc lóc kể lể, lại bị Lan Quỳ bước đến đến ngăn lại, nhẹ nhàng đ è xuống.

Bọn hắn giằng co, đi đến sau lưng Lan Quỳ, tức giận lại kinh ngạc, làm sao lại đều đến rồi?


— QUẢNG CÁO —