Rất nhanh, sâu trong bóng tối vô tận, tại điểm cuối cùng của hư không mênh mông, một nguồn năng lượng kinh khủng khôi phục, không nhìn không gian ngăn trở, cơ hồ trong chớp mắt đã mãnh liệt lao tới.
- A...
Toàn thân Man Khôi cứng ngắc, gánh chịu lấy uy lực tiên tổ, khí tức Hồng Hoang, thực lực tiếp tục tăng vọt, càng có uy áp tràn ngập đất trời, ngay cả Chu Tước Yêu Hỏa xung quanh đều nhận lấy từng cơn sóng to lớn vỗ tới.
Trận chém giết kịch liệt nơi xa chính là nơi nhận lấy ảnh hưởng ngay đầu tiên, hai vị Thánh Linh Man Hoang xúc động, đó là khí tức tiên tổ?
Man Khôi như đột nhiên tiến vào một cảnh giới kỳ diệu, từng sợi xiềng xích kỳ dị bao quanh toàn thân, tung bay trong hư không tối tăm để hư không yên lặng đều vì hắn mà phát ra tiếng oanh minh, đủ loại tia sáng kỳ dị từ hư không hiển hiện, im ắng rủ xuống, giống như là đang cúng bái Đại Đế vô thượng.
Không đúng!!
Khương Phàm lập tức cảnh giác, đây là khí tức gì?
Cũng không phải Thánh Vương có thể truyền đến!
Nhưng xem như kiếp trước, hắn đều không có nhìn thấy qua dị tượng kỳ diệu như vậy.
- Ha ha, ha ha, ha ha ha...
Man Khôi cảm nhận được khí tức chảy xuôi trong cơ thể, kích động lên tiếng hét lớn, thân thể càng to lớn hơn, cái sừng nhọn trên trán phun trào thiên uy vô tận.
Một loại khí tức Cổ Chi Đại Đế, tràn ngập trong hải dương yêu hỏa vô tận, truyền khắp Cửu Thiên Thập Địa.
Mặc dù bộ dáng Man Khôi vô cùng cuồng bạo dữ tợn, nhưng lại tràn ngập khí thế lại uy nghiêm tôn quý không gì sánh được, cứ như nếu vẫy tay một cái, chúng sinh cúng bái, sau một tiếng gào thét, Chư Thiên yên tĩnh.
- Khương Phàm, cảm nhận được không? Ha ha, cảm nhận được không?!
Man Khôi kích động đến mức đều đang run rẩy.
Tiên tổ thật sự đã truyền đến lực lượng cho hắn!
Lực lượng tiên tổ!!
Đây là một loại cảm giác kỳ diệu chưa bao giờ có qua, giống như cùng thế giới giao hòa, bao trùm phía trên dân chúng vạn linh.
- Tiên tổ...
Man Hoang Thánh Linh sợ hãi quỳ xuống đất, thành kính lễ bái.
Trong lòng bọn họ trách cứ Man Khôi, dù sao tiên tổ cũng vừa mới trở về, còn rất yếu ớt, sao có thể nào tuỳ tiện quấy rầy.
Nhưng bọn hắn càng hâm mộ Man Khôi, đây chính là uy lực bất hủ của tiên tổ, có thể thể nghiệm một lần, chết đều đáng giá.
Nhưng, bọn hắn nơi này kinh sợ bái lạy, Thánh Linh Xích Thiên như dầu hết đèn tắt lại điên rồi.
Không có bọn hắn kéo dài kiềm chế, Yêu Hoàng cùng đầu lâu giết đỏ cả mắt đều bổ nhào qua phía hắn.
- Bọn ngu xuẩn các ngươi, đang đánh nhau, chăm chú chút!!
Sắc mặt Thánh Linh Xích Thiên đột nhiên biến đổi, không lo được mặt mũi hốt hoảng mà rút lui.
Hắn bị thương cực nặng, chỉ có thể ở bên cạnh phối hợp tác chiến, không thể nào lại trực diện chiến đấu.
Nhưng hai vị Thánh Linh Man Hoang đâu nào để ý sống chết của hắn, đối mặt với tiên tổ giáng lâm, bọn hắn từ linh hồn đã sinh ra kính sợ.
- Khương Phàm, tiếp ta một kích!
Man Khôi phát động chiến ý vô địch, trùng kích hư không mênh mông, quét sạch hải dương yêu hỏa.
Khương Phàm cảm nhận được cảm giác áp bách khiến cho linh hồn mình hồi hộp, nhưng càng kích thích lên chiến ý bành trướng.
Oanh!
Rầm rầm rầm!
Thái Tổ sơn xông ra Thông Thiên Tháp, dâng lên cường quang, tổ uy cuồn cuộn, mặt đất bừa bộn đều đột nhiên chìm xuống mấy chục mét.
Mà nương theo bụi mù cuồn cuộn, uy lực và năng lượng nặng nề, tám mươi mốt ngọn núi bị giam cầm đồng thời xuất hiện.
Trong biển lửa cuồn cuộn, trên phế tích bừa bộn, Thái Tổ sơn giống như trụ trời, trấn áp sơn hà, uy lực và năng lượng cuồn cuộn trấn hồn nhiếp phách, tám mươi mốt ngọn núi Viễn Cổ thì giống như Sơn Thần thức tỉnh, dắt tay bảo vệ Thái Tổ.
Mặc dù bọn chúng còn quấn quanh lấy xiềng xích phong ấn, nhưng tại thời khắc một lần nữa tiếp xúc đến đại địa chân thực này, phảng phất từ trong cơn ngủ mê vô tận thức tỉnh, tránh thoát gông xiềng thời không.
Ầm ầm...
Đại Địa Mẫu Khí đáp lại, giống như mẫu thân cổ lão gặp được hài tử đã từng mất đi.
Cái sự cộng minh kia, cái mảnh thủy triều kia, cơ hồ đã lan đến gần toàn bộ mấy vạn dặm sơn hà Đọa Lạc Thiên Quốc.
- Sơn hà... Đại táng...
Khương Phàm đứng ngạo nghễ trên Thái Tổ sơn, khống chế tám mươi mốt ngọn núi Viễn Cổ to lớn, ý thức triệu hoán Đại Địa Mẫu Khí, hò hét với Man Khôi đang ở không, nhấc lên triều dâng lao về hư không vô tận.
- Giết!!
Hai cái sừng trên đầu Man Khôi tăng vọt ánh sáng, chiếu thấu hư không, xiềng xích quái dị tràn ngập toàn thân đều dâng lên, bao quanh ánh sáng, đánh ra thâm không hư vô, lao thẳng đến Khương Phàm.
Giờ khắc này, uy lực và năng lượng kinh hãi càn khôn, như gánh chịu lấy ý niệm của Cổ Chi Đại Đế, muốn chôn vùi cả vùng đất trời này.
- Mai táng!!
Khương Phàm dẫn dắt khí tức đại táng cuồng bạo bay lên trời, như ngân hà đảo ngược, như đại dương mênh mông, Thái Tổ sơn chiếu thấu ánh sáng vô biên, tất cả núi lớn Viễn Cổ đều đang gào thét, Đại Địa Mẫu Khí rung chuyển các đại lục.
Ầm ầm...
Một cơn bạo tạc kinh khủng dẫn bạo tại hiện thực cùng hư không trong nháy mắt, thanh âm cũng không điếc tai, mà là ngột ngạt đến quái dị, để cho người ta sợ hãi, để cho người ta tuyệt vọng, cứ như cuộc chiến giữa Thần Linh để dân chúng run rẩy.
Nhưng theo sát phía sau, bạo tạc vang vọng đất trời, năng lượng tuôn ra, vén lui yêu hỏa, không gian chập trùng như đại mạc, hư không nhấc lên vết nứt vô tận.
Hai vị Thánh Linh Man tộc đón lấy triều dâng đập vào mặt, mặt mũi tràn đầy chấn kinh, không dám tin vào mắt mình.
Khương Phàm đưa tới năng lượng gì, sao lại có thể chống cự được khí tức Đại Đế mà Man Khôi mượn tới từ tiên tổ nơi đó.
Khương Bá và Khương Qua càng khiếp sợ, chỉ ngắn ngủi mấy tháng mà thôi, Khương Phàm lại hiện ra uy lực Thái Tổ sơn đến trình độ như vậy?
Tám mươi mốt ngọn núi cao lại có lai lịch gì, rõ ràng chỉ cao mấy trăm mét, nhưng lại cho người ta uy thế Thiên Nhạc nguy nga nặng nề, mà mỗi một ngọn núi đều là như vậy.
- A?
Trong hư không, vẻ mặt Man Khôi trở nên quái dị, nhíu mày nhìn núi lớn đứng vững trong liệt diễm cuồng triều ở phía dưới.
Hắn nghe nói qua đã Khương Phàm đạt được Thái Tổ sơn của Thái Võ Nhân Hoàng, nhưng giống như chỉ có một, chỉ mới mấy tháng ngắn ngủi mà đã sinh ra nhiều núi nhỏ như vậy?
Khương Phàm sử dụng Tiểu Niết Bàn Thuật, trở lại đỉnh phong, nghiêm trọng nhìn qua Man Khôi bên trong thâm không.