Đan Đại Chí Tôn

Chương 1761: Trống Da Người



Khương Phàm đi ra từ trong tinh không sụp đổ, móng vuốt màu vàng sắc bén nắm lấy Triệu Phong Niên be bét máu thịt.

- Triệu Phong Niên!

Từ Thát Lỗ và đám người kinh hãi, không dám tin mà nhìn cái người đẫm máu kia.

Đó là Triệu Phong Niên, là Thiên phẩm thánh văn, là Vô Thượng Vương tương lai được Nhân Hoàng và Vô Thượng Vương khâm điểm, lại bị khống chế rồi?

Quá đột nhiên!

Bọn hắn sợ hãi lại càng khiếp sợ, đến bây giờ cũng còn không có rõ ràng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Hai con Phượng Hoàng kia là Thánh Linh sao?

Khương Phàm từ nơi nào chiêu mộ được Phượng Hoàng Thánh Linh?

Thần Tôn đâu?

Tự mình săn giết Khương Phàm, chẳng lẽ đã thất bại rồi?

Trong hắc đao có thần niệm của Thần Tôn, càng có thần viêm của Thần Tôn, làm sao có thể thất bại được?

- Tự báo thân phận!

Khương Phàm trở về chân thân, trong tay bóp lấy Triệu Phong Niên đang hôn mê.

- Ta là Từ Thát Lỗ! Tiểu Vương gia của Kim Luân vương phủ!

- Ta là Nghiêm Dương, truyền nhân của Bá Dương Hầu phủ.

Truyền nhân của các vương phủ hầu phủ lần lượt báo ra thân phận, cũng đều nhìn hằm hằm Khương Phàm:

- Chúng ta đều là người thừa kế hạ nhiệm của vương phủ hầu phủ Xích Thiên Thần Triều, tốt nhất ngươi nên thả chúng ta ra, nếu không không chỉ có hai vương phủ năm hầu phủ chúng ta tập kích ngươi, ngay cả vương phủ hầu phủ khác của Xích Thiên Thần Triều, đều sẽ tự mình truy sát ngươi!

- Thật sao? Vậy thì tốt quá! Ta ước gì bọn hắn đều đến đây!

Khương Phàm dẫn xuất xiềng xích từ bên trong Thông Thiên Tháp, đều kéo bọn người Từ Thát Lỗ vào trong thiết lao tại tầng thứ hai, chỉ để lại một nữ tử.

- Ngươi muốn làm gì?

Nữ tử đầy cảnh giác.

- Hoang Nguyên vương phủ có bao nhiêu người?

- Bọn hắn gọi là vương phủ, nhưng không xứng là vương phủ, bọn hắn sống càng giống tù phạm, người trong phủ cũng chưa bao giờ vượt qua năm người.

- Vượt qua thì sao?

- Biến mất.

- Lần này chỉ ba người, hai người khác đều là ai?

- Hai huynh đệ Khương Diệp, Khương Anh, đều là hơn ba mươi tuổi. Dựa theo truyền thống, hoàng thất muốn đưa phối nữ tử cho bọn hắn, bắt đầu sinh dục đời sau.

- Trạch Thiên Các đâu?

- Trạch Thiên Các cùng Hoang Nguyên vương phủ đồng bệnh tương liên, giữ lấy cung điện rộng rãi, nhưng bên trong người chưa bao giờ vượt qua mười người, tình huống cụ thể không khác Hoang Nguyên vương phủ lắm.

Khương Phàm mày nhíu lại, lão tặc, phụ mẫu nó, đây là chăn heo sao?

Nữ tử cảnh giác Khương Phàm:

- Ngươi còn muốn hỏi cái gì?

- Ta có thể thả ngươi rời khỏi.

- Thật chứ??

- Ngươi trở về chuyển cáo những vương hầu Vô Thượng Vương kia, nghĩ đến truy sát ta, Khương Phàm ta phụng bồi tới cùng! Nhưng, Hoang Nguyên vương phủ, Trạch Thiên Các, nếu có bất luận kẻ nào bị thương tổn, ta sẽ lột da của Triệu Phong Niên bọn hắn, làm thành trống trận, đưa đến trong phủ bọn hắn!

- Vậy ngươi tốt nhất nên chạy thật xa, nếu thật sự bắt được ngươi, thì chính là lấy da của ngươi.

- Cút đi! Chuyển lời đi!

Nữ tử cảnh giác lui lại mấy bước, sau khi xác định bọn hắn sẽ không tổn thương mình, thì quay người trốn vào trong ngọn lửa.

Sắc mặt Khương Phàm âm trầm xuống, vốn không muốn lại có quan hệ gì với Hoang Nguyên vương phủ, nhưng nhớ tới bọn người Hoang Nguyên Vương bị tạc chết, trong lòng vẫn tràn đầy áy náy.

Còn có Trạch Thiên Các.

Xích Thiên Thần Tôn giữ lại bọn hắn là vì muốn hấp dẫn Thiên Hậu.

Nếu tránh không thoát, vẫn phải nghĩ cách cứu bọn hắn ra, không thể nào lại bị nhận kềm chế.

Khương Bá hỏi:

- Ngươi muốn đi Xích Thiên Thần Triều cứu người?

Khương Phàm lắc đầu:

- Ta muốn cứu, nhưng không phải bây giờ, trước tiên phải nhịn một chút.

Hắn không thể bị Xích Thiên Thần Tôn nắm mũi dẫn đi, bây giờ càng không thể đến Xích Thiên Thần Triều được.

Vẫn là nên dựa theo kế hoạch đã định biến mất một thời gian, chờ sau khi trở về lại nhìn tình huống, rồi quyết định phải chăng nên chui vào Xích Thiên Thần Triều cứu người.

Khương Bá gật đầu nói:

- Chúng ta khống chế những vương hầu tử đệ như Triệu Phong Niên này, trong thời gian ngắn hẳn là Xích Thiên Thần Tôn sẽ không hại Hoang Nguyên vương phủ cùng Trạch Thiên Các.

- Rời khỏi nơi này.

Khương Phàm mang theo bọn hắn nhanh chóng đi về hướng bắc, dựa theo kế hoạch đã định mà rời khỏi Thiên Quốc, nhưng sau vài trăm dặm, lại cùng một chi đội ngũ đón đầu chạm vào nhau.

- Cẩn thận cảm nhận, bất kỳ vấn đề nhỏ xíu gì cũng đều không cần buông tha. Khương Phàm khẳng định là đã tỉnh lại vũ khí kiếp trước của hắn, mới đã dẫn phát tai nạn lớn như vậy. Yêu hỏa còn không có tản ra, nói rõ Khương Phàm còn đang thử khống chế.

- Bây giờ hẳn là thời điểm Khương Phàm suy yếu nhất, tìm tới là hắn có thể bắt lấy hắn. Đều đừng để gãy mất đan dược, giữ vững năng lượng phóng xuất ra ngoài, xua đuổi yêu hỏa. Đám yêu hỏa đáng chết này quá mạnh, hơi không chú ý liền có thể bị thiêu chết.

Cổ Hoa Nhân Hoàng đang mang theo mười mấy người may mắn còn sống sót, đang tìm kiếm Khương Phàm trong biển lửa cuộn trào.

Lúc ấy bọn hắn cách Thiên Trọng lâu trọn vẹn hơn bảy trăm dặm, nhưng vẫn gặp phải hủy diệt trùng kích.

Tại đợt đầu tiên bạo tạc xuất hiện, Nhân Hoàng tế ra Thánh khí cường hãn của hắn, kết quả năng lượng cuồng triều kéo dài càng ngày càng mạnh, cuối cùng Thánh khí trấn tộc đã bị chấn đến rách mướp, ngay cả vài trăm người gần đó cũng đều chết thảm, hài cốt không còn.

Bọn hắn miễn cưỡng bảo vệ nửa cái mạng, nhưng ai cũng không hề rời khỏi, mà kích động tìm kiếm khắp nơi.

Bởi vì cuối cùng cái cỗ yêu hỏa cực kỳ giống Chu Tước giương cánh đập vào mặt kia, bọn hắn suy đoán rất có thể đầu nguồn bạo tạc có liên quan cùng Khương Phàm!

- Chú ý!!

Cổ Hoa Nhân Hoàng đột nhiên đưa tay, cách yêu hỏa mãnh liệt, cẩn thận cảm nhận.

Ba vị tộc lão Hoàng thất, cốc chủ Huyết Nguyệt cốc lần lượt dừng lại, cảnh giác phía trước.

Là phát hiện Khương Phàm rồi? Hay là gặp được người của thế lực khác!

- Phía trước giống như có thánh uy.

Cổ Hoa Nhân Hoàng ra hiệu đám người di chuyển phương hướng, nếu như là Thánh Nhân, khẳng định không phải Khương Phàm, có thể là người của thế lực khác.

Hiện nay, người may mắn còn sống sót bên trong yêu hỏa khẳng định đều rất chật vật, cũng rất táo bạo, bọn hắn vẫn không nên gây đến.

Nhưng, bọn hắn vừa muốn rời khỏi, cái phần thánh uy xa xa kia đột nhiên mãnh liệt, bổ nhào tới phía bọn hắn nơi này.

- Chạy mau!
— QUẢNG CÁO —