Đan Đại Chí Tôn

Chương 1797: Đại lục thứ mười biến mất (3)



Khương Phàm lại nhanh chóng thu Lý Dần vào Thông Thiên Tháp, ánh sáng trong cái khe liên tiếp ảm đạm, chỉ còn lại có một cái, như ẩn như hiện.

- A? Phía dưới có bảo bối?

Bọn người Chu Thanh Thọ đều rơi xuống đáy biển bừa bộn, xem xét vết nứt còn đang yếu ớt chớp lóe kia.

- Sư phụ, ngài thấy thế nào?

Khương Phàm hỏi Đan Hoàng.

- Trước đó ta chỉ là nhìn thấy cái khiên thể hiện ra hình dáng lục địa, liên tưởng đến lục địa đã từng biến mất.

- Đại lục thứ mười biến mất lúc nào?

- Trước thời Thượng Cổ, là Thái Cổ hậu kỳ. Khi đại lục thứ mười sụp đổ, có người còn từng xem như Thái Cổ đã kết thúc.

- Lúc ấy làm sao lại sụp đổ?

- Tình huống cụ thể không rõ ràng, tựa như là sụp đổ thành năm ba khối, sau đó biến mất.

- Là biến mất, hay là đắm chìm rồi?

- Không rõ ràng, không có ghi chép kỹ càng.

- Đại lục thứ mười từng ở nơi nào?

- Là Thương Thiên, đang phía tây Thương Huyền! Nói cách khác chính là Thần Vực Chi Hải bây giờ!

- Chẳng lẽ cái khiên thật sự là rèn đúc từ tàn phiến của đại lục thứ mười? Dưới đáy biển là còn tàn phiến lại?

- Nhanh nhanh nhanh! Đi xuống xem một chút!

Đan Hoàng sốt ruột.

Đại lục thứ mười đã từng biến mất, chẳng lẽ lại muốn thấy lại ánh mặt trời sao?

Từ Thái Cổ hậu kỳ đến nay đều đã mấy chục vạn năm!

Không biết phạm vi mai táng phía dưới sẽ có bao lớn.

Chỉ là vài trăm dặm, hay là hơn nghìn dặm, hay lại là hơn vạn dặm?

Chỉ cần phạm vi đủ lớn, bí cảnh, thành trì các loại liền sẽ càng nhiều! Nói không chừng còn có thể đào móc ra thánh cốt, hoàng cốt!

Nhưng, hào quang nhỏ yếu này lại là cái gì?

Mai táng mấy trăm ngàn năm, còn có cái gì có thể phát sáng?

Khương Phàm giới thiệu xong tình huống cùng bọn người Khương Qua, sau đó xông về vết nứt phía dưới địa tầng.

- Đại lục thứ mười? Trên đời này còn có đại lục thứ mười?

- Tiểu lão nhị, ngươi đây là biết được từ chỗ nào vậy?

- Đầu dự trữ có đủ.

- Đừng nói nhảm, nhanh, đại lục thứ mười đó, không biết sẽ mai táng bao nhiêu bảo vật!

- Chuẩn bị kỹ càng nhẫn trữ vật, nhìn thấy thứ có thể sử dụng thì thu sạch hết.

Bọn người Khương Qua kích động đi theo Khương Phàm chui vào cái vết nứt kia, kéo xuống dưới thăm dò.

Nơi này đã là dưới đáy biển hơn năm ngàn mét, vậy mà đi xuống dọc theo khe hở này khe hở lại trọn vẹn hơn hai ngàn mét.

Vết nứt vẫn lan tràn trong tầng nham thạch, bọn hắn không thể không cưỡng ép đánh vỡ nát, khai phách ra một con đường.

Tuy nhiên, càng hướng xuống, ánh sáng càng sáng tỏ, chói lóa đến mức mắt người không mở nổi.

- Oa a a...

Bọn hắn dọc theo đầu nguồn ánh sáng mà đổ xuống tầng đá, hiện ra ở trước mặt lại không phải là lục địa bị mai táng ngủ say, mà lại là bình chướng bảo vệ.

Cách bình chướng, có thể tinh tường nhìn thấy rừng rậm mênh mông, giang hà uốn lượn, linh quả thần bí ở bên trong.

Sinh cơ bừng bừng!

- Đây là ảo giác sao?

Mặt mũi Chu Thanh Thọ tràn đầy rung động, cực lực muốn xem thấu tình huống bên trong bình chướng, chỉ là bọn hắn bây giờ cực hạn tại trong động khẩu nho nhỏ này, khó mà nhìn thấy toàn cảnh bình chướng phía mặt.

- Không phải nói di tích bị mai táng sao?

Khương Qua cẩn thận đụng vào bình chướng, lại cứng rắn giống như là tảng đá.

- Không phải ảo giác, là rừng rậm giang hà thật! Chẳng lẽ, di tích không phải là bị mai táng, mà là ai đó đã ẩn giấu tới đây?

Khương Phàm chấn kinh.

Là ai nó đã ẩn giấu đến nơi này, là ai đang bảo vệ nơi này?

- Chẳng lẽ năm đó sau khi đại lục thứ mười sụp đổ, có một vị Thái Cổ đại năng nào đó bảo vệ một bộ phận lục địa, bí mật giấu đến đáy biển?

Đan Hoàng chấn kinh, đây quả thực là kỳ tích.

Di tích đại lục thứ mười Yên lặng mấy trăm ngàn năm lại còn tồn tại, nhìn sinh cơ bừng bừng liền mang ý nghĩa vẫn đang tự bản thân phát triển.

Nhưng, làm sao có thể chứ?

Một không gian hoàn toàn phong bế, diễn biến mấy năm còn có thể, nhưng... Mấy vạn năm? Mấy trăm ngàn năm??

Di tích lại yên lặng ở bên trong tầng đất, triệt để ngăn cách với đời, năng lượng từ đâu tới đây?

Chẳng lẽ là hấp thu Thổ nguyên lực, Kim nguyên lực, hải dương nguyên lực bên trong địa tầng, còn có Hỏa nguyên lực trong dung nham?

Mộc nguyên lực thì sao?

Theo địa tầng kéo dài đến các hòn đảo ở phía trên, cướp đoạt Mộc nguyên lực ở trên đảo?

Đan Hoàng nhịn không được mà lập tức phỏng đoán, càng như vậy càng rung động.

Đây quả thực là ở thế giới mới diễn biến phía dưới thế giới!

Quá rung động!

Cái này không phải kỳ tích, quả thực là thần tích!

- Các ngươi nhìn nơi đó!

Hàn Ngạo bỗng nhiên chỉ vào một ngọn núi cao bên trong bình chướng.

Trong rừng rậm mênh mông, một ngọn núi toa lớn cách bọn họ nơi này rất xa đột nhiên dâng lên kim quang ngập trời, giống như một mặt trời, rọi khắp nơi trên dãy núi.

Nhìn kỹ lại, đó lại là một con Hoàng Kim Sư Tử, mà là Hoàng Kim Sư Tử có được bảy cái đầu.

- Thất Đầu Kim Sư? Chẳng phải…chẳng phải là cảnh giới Thánh Linh! Bảy cái đầu đại biểu đã thức tỉnh bảy loại huyết mạch truyền thừa... Ta... Ngọa tào...

Chu Thanh Thọ nhìn một chút, thanh âm cường điệu cũng thay đổi.

Bởi vì ngay sau đó số lượng lớn Kim Sư lại phun lên núi cao, năm cái đầu, sáu cái đầu, số lượng đạt tới trên trăm con, mà toàn bộ lại đều cách bình chướng, tập trung vào bọn hắn nơi này.

Bọn hắn đang kinh ngạc nhìn vào bên trong, Hoàng Kim Sư Tử ở bên trong ngạc nhiên nhìn ra bên ngoài.

Loại cảm giác này, đối với hai bên mà nói là đều rất kỳ diệu.

Khương Phàm nói với bọn hắn:

- Khu di tích này ngăn cách cùng thế giới mấy trăm ngàn năm, sinh vật bên trong đều là từ Thái Cổ hậu kỳ truyền thừa xuống, huyết mạch cường đại, thực lực càng cường đại. Bảo vật bên trong...

- Tê tê tê...

Bọn người Khương Qua toàn bộ đều hít vào một ngụm khí lạnh, tiếp đó là toàn thân nổi lên cơn sóng nhiệt nóng hổi, nhìn thế giới đóng kín bên trong bình chướng, tựa như là thấy được bảo tàng vô tận.

- Chúng ta phải đi vào sao?

Hàn Ngạo cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, vẫn khó có thể tưởng tượng lại phát hiện được 'Thế giới mới'.

- Đương nhiên phải đi vào!!

Khương Phàm khó có thể buông tha cơ hội như vậy.

- Vậy còn thất thần làm gì, nhanh đi.

Chu Thanh Thọ thúc giục.

- Bên ngoài tất cả đều là tán tu đây, trước tiên hãy trốn đi, chờ bọn hắn rời khỏi, chúng ta lại vào.

Khương Phàm dọc theo vết nứt trở lại đáy biển, đánh vỡ nát tảng đá, che đi vết nứt, che đậy lấy ánh sáng.
— QUẢNG CÁO —