- Trách không được đám Đằng Xà đều mạnh như vậy, thì ra là ăn Huyết Linh Bồ Đề Quả kích phát huyết mạch.
Mắt Chu Thanh Thọ sáng lên, kích động đến xoa tay:
- Rốt cuộc cũng gặp được đồ tốt.
Hàn Ngạo im lặng nhìn hắn:
- Ngươi kích động cái gì, ngươi là Tinh Thần linh văn, lại không cần kích phát huyết mạch?
- Ta không cần, Na Yêu nhà ta cần.
- Lại phải giữ cảm giác? Ngươi đây là tích lũy đủ, chuẩn bị nạp thiếp sao?
- Ghen ghét? Nếu ngươi có một nửa sự tinh tế của ta đã sớm bắt lấy Lâm Nam sư tỷ, hài tử đều sẽ kêu ta là thúc thúc.
- Xéo đi!!
- Còn không phục, Tiểu Phượng đều trợ công cho ngươi, ngươi cũng không thành, thật đúng là ném đi khuôn mặt nam tử.
- Ngươi cần ăn đòn rồi?
- Đều nói Long tộc xao động, già Hổ Sư con chim bay con rùa, trên mặt đất chạy trên bầu trời bay bơi trong nước đều từng mấy lần, ngươi đây là xảy ra chuyện gì? Thực sự không được, ta đưa ngươi chút thuốc, bắt lấy trước lại nói.
- Ngươi là cầm thú, ta không giống với hai kẻ tai họa các ngươi!
- Còn cao thượng. Trước tiên bắt lấy sau đó lại bồi dưỡng tình cảm, cùng với bồi dưỡng tình cảm trước lại bắt lấy, khác nhau ở chỗ nào sao? Trình tự xoay chuyển, cuối cùng còn không phải đều là ân ân ái ái thật dài thật lâu?
- Được rồi được rồi! Mạo hiểm cái gì, đứng đắn một chút!
Bọn người Khương Phàm đang muốn đứng dậy, kết quả bị một cuống họng gọi lại.
- Chúng ta tiến đến không phải ăn cướp sao? Thổ phỉ thật khó nghe, làm cái thân phận tôn quý chút, đoàn cướp bóc hoàng thất!
- Ở đâu ra hoàng thất?
- Vạn Thế Thần Triều đấy, Thần Hoàng khâm mệnh, đoàn cướp bóc hoàng thất. Bản nhân, Chu Thanh Thọ, bộ đoàn trưởng đầu tiên.
Chu Thanh Thọ nháy mắt với Khương Phàm, rồi xông vào u cốc đầu tiên.
Bọn người Khương Phàm đen mặt lại, cái tên này đơn giản nhân tài.
- Ai là đoàn trưởng?
Hàn Ngạo lắc đầu đi theo vào.
- Khương Phàm chứ ai, so anh tuấn phóng khoáng, ta không chịu thua, nhưng bàn về trộm nện đánh cướp, còn không phải không phục.
Sau khi Chu Thanh Thọ xác định trong sơn cốc không có nguy hiểm, hắn đi thẳng đến Huyết Linh Bồ Đề Thụ:
- Đều nhanh đi, chờ Đằng Xà trở về, các ngươi liền khóc đi thôi.
Hàn Ngạo đả kích nói:
- Anh tuấn phóng khoáng, ngươi so với Khương Phàm cũng thiếu chút. Người ta kiếp trước tam cung lục viện, kiếp này tốp năm tốp ba, ngươi đây, trông coi Na Yêu còn không có hầu hạ thỏa đáng.
- Nói đùa gì vậy. Hắn tam cung lục viện là bởi vì hắn anh tuấn sao? Nếu ta có thể thành thần, Cửu Cung mười tám viện của ta mỗi ngày không giống nhau. Oa, cái này lớn, thuộc về ta.
Chu Thanh Thọ bắt lấy một Quả Bồ Đề liền muốn hái xuống.
- Dừng tay!!
Khương Phàm đột nhiên quát bảo ngưng lại, đi đến u cốc.
- Làm gì?
Chu Thanh Thọ thoáng rụt cổ một cái, đánh giá sơn cốc cùng tán cây, thật có Đằng Xà?
- Ta bảo ngươi dừng tay!
Khương Phàm đi tới,
- Làm gì, đoàn trưởng hái trước??
- Đừng chà đạp bảo bối.
- Khi dễ người, ta hái chính là chà đạp bảo bối?
- Ta nói, ta đến!!
Khương Phàm đi đến dưới Huyết Linh Bồ Đề Thụ, vòng quanh vài vòng, sau đó lại xếp bằng ở phía trước bắt đầu minh tưởng.
Chu Thanh Thọ chau mày.
- Làm cái gì vậy? Trước khi ăn cướp, lên tiếng kêu gọi cùng Huyết Linh Bồ Đề Thụ? Chú ý như thế sao!
- Ngươi im miệng đi.
Dương Biện chịu không được gia hỏa này.
Khương Phàm minh tưởng sau mấy phút đồng hồ, liền mở mắt ra nói:
- Không hổ là Bồ Đề Thụ trăm mét, phạm vi quá lớn.
- Phạm vi gì?
Đám người không hiểu thấu.
Khương Phàm xắn tay áo, nói:
- Đều tản ra! Ta muốn nó dời đi!
Đám người trừng mắt đến căng tròn:
- Cái gì?
- Huyết Linh Bồ Đề Thụ chỉ là cắm rễ liền muốn trăm năm, nở hoa kết trái lại là hơn một trăm năm, có thể cao đến bây giờ thật không biết đã trải qua bao nhiêu năm, ta muốn chuyển đến bên trong Thế giới Ngũ Hành bình yên nhà ta, để nó tiếp tục nở hoa, tiếp tục kết quả.
Khương Phàm chìm ý thức vào địa tầng, cảm nhận Đại Địa Mẫu Khí, địa tầng mênh mông bắt đầu vặn vẹo.
Bên trong địa tầng tất cả đều là rễ già của Huyết Linh Bồ Đề Thụ, phạm vi rất có thể đã lan tràn ra gần trăm dặm, thậm chí càng xa hơn.
Khương Phàm không thể nào rút ra toàn bộ, cho nên hắn chỉ xác định rễ chính bên trong, sau đó cắt đứt từ vị trí hơn mười dặm, cam đoan Huyết Linh Bồ Đề Thụ có thể sống tốt.
Hàn Ngạo vỗ vỗ bả vai Chu Thanh Thọ:
- Nhìn người ta xem.
Chu Thanh Thọ lắc đầu nói:
- Nếu không sao có thể là đoàn trưởng. Mặt đất vỡ nát, ngọn núi lay động, Khương Phàm rút toàn bộ Huyết Linh Bồ Đề Thụ cao trăm mét ra, phía trên chỉ cao có trăm mét, phía dưới lại là rễ già lan tràn hơn mười dặm.
- Mau rời khỏi nơi này!
Khương Phàm chuyển Huyết Linh Bồ Đề Thụ đến tầng thứ ba, sau đó nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Lôi Bằng đang cùng Đằng Xà chém giết như lửa, càng ngày càng nhiều Đằng Xà từ cự nhạc xông lên tới, số lượng lớn Đằng Xà trốn ở trong rừng rậm săn giết Lôi Bằng đang vây ở bên ngoài.
Lôi Bằng không hề nghi ngờ chính là bá chủ hải vực, càng là thiên địch của vô số rắn biển, bọn chúng nương tựa theo ưu thế tốc độ tuyệt hảo, cùng huyết mạch Thiên Bằng, cơ hồ ở vào đỉnh cao của chuỗi sinh vật ở hải vực, mà ở trong thế giới mới này, bọn chúng đã gặp phải đối thủ chân chính.
Đằng Xà Thuật của Đằng Xà có thể thể hiện ra tốc độ cực hạn mạnh hơn lôi đình, độ cường hãn của huyết mạch Đằng Xà càng là có thể trực tiếp so với huyết mạch Côn Bằng, hoàn toàn không sợ khí tức Thiên Bằng của bọn chúng.
Hai bên chém giết càng ngày càng kịch liệt, lôi triều kinh khủng liên tục được phóng ra, mang cho đám Đằng Xà tổn thương cực lớn, đánh giết Đằng Xà, để bọn chúng tổn thất nặng nề.
Nhưng, sau đó đội ngũ Hải Thần đảo giết tới, phối hợp bộ tộc Lôi Bằng tấn công mạnh, khiến cho chiến trường chuyển dời về hướng cự nhạc.
- Càn quét rừng rậm xung quanh, sưu tập tất cả bảo vật!
Gia chủ Lý gia lao của Hải Thần đảo lao thẳng đến trước cự nhạc, thét lên ra lệnh tộc nhân Niết Bàn cảnh trở xuống cùng đám Lôi Bằng đều ở lại càn quét.
Nơi đó nguy hiểm, Niết Bàn cảnh trở xuống thì không nên đi, vừa vặn thừa cơ hội bọn hắn vây công cự nhạc, càn quét bên ngoài lãnh địa.
- Năm người một tổ, phối hợp Lôi Bằng triển khai càn quét, bất kỳ bảo vật gì cũng đều không cần buông tha.
Các cường giả Hải Thần đảo trở nên nhiệt tình, không cần nhấc lên nguy hiểm tính mạng trực diện với Đằng Xà, còn có thể phụng mệnh cướp bóc, đơn giản là quá hoàn mỹ.