- Nói đùa gì vậy? Nếu ta có kế hoạch, ta đã sớm trộm đi, còn phải đợi các ngươi?
- Vậy ngươi chúng ta mang theo tới nơi này làm gì?
- Các ngươi là đoàn cướp bóc mà, các ngươi chuyên nghiệp, các ngươi lên đi!
- ...
Bọn người Khương Phàm ngưng nghẹn đến im lặng.
- Đây là biểu tình gì? Trên đường các ngươi ba ba thổi một trận cùng ta, cái gì di sơn đảo hải, trích tinh lộng nguyệt, Thiên lão đại Địa lão nhị các ngươi sắp xếp lão Tam, bây giờ đã tới đây, sợ rồi??
Khương Phàm nhìn qua cự thú hùng vĩ như ẩn như hiện xung quanh cự nhạc, bất đắc dĩ nói:
- Nơi đó là Thái Thản Cự Viên! Một con mấy trăm mét, một quyền ngàn vạn cân, một cuống họng đều có thể chấn vỡ sơn hà, chúng ta cao nhất là Niết Bàn cảnh bát trọng thiên, có thể có biện pháp nào?
- Vậy không được, các ngươi không giúp ta lấy Bất Lão Tuyền, sao ta hợp tác với các ngươi được.
Đại Vương dùng sức đong đưa đầu, sứ mệnh mà nó gánh vác chính là phải cướp Bất Lão Tuyền về, tái tạo tộc Huyền Quy.
Trước lúc rời khỏi, nhất định phải mang Bất Lão Tuyền đi.
Khương Phàm tự định giá một lát, nói:
- Thái Thản Cự Viên nơi đó rất mạnh sao?
- Ngươi cảm thấy thế nào? Bọn hắn chính là Thái Thản Cự Viên! Là Thái Thản đó!
- Ý của ta là, nơi đó có bao nhiêu Thái Thản, cảnh giới như thế nào, phân tán ở nơi nào, tính cảnh giác như thế nào?
- Số lượng Thái Thản không nhiều, hẳn là hai mươi con. Nhưng cảnh giới rất cao, thực lực rất mạnh. Tình huống bình thường đều là ba năm con đi săn ở bên ngoài, ba năm con trấn thủ lãnh địa, còn lại thì đi ngủ.
- Đi ngủ? Xác định sao?
- Đương nhiên xác định. Bọn chúng đã là Yêu Chủ, cũng không có ai dám khiêu khích bọn chúng, không có chuyện làm chỉ có thể đi ngủ.
- Ngươi biết vị trí cụ thể của Bất Lão Tuyền không?
- Chính ngươi không nhìn ra sao? Chính là nơi kim quang kia đấy, nhìn ra... cách núi Tổ Nguyên chừng trăm dặm.
Khương Phàm trầm ngâm thật lâu, lại nói với Dương Biện:
- Ta có nắm chắc di chuyển được Bất Lão Tuyền, nhưng vấn đề ở chỗ sau khi làm tỉnh Thái Thản Cự Viên thì đào vong.
Dương Biện nhíu mày:
- Nhìn ta làm gì? Ta cảm giác vấn đề lớn nhất ở chỗ di chuyển Bất Lão Tuyền, không ở chỗ chạy trốn.
Chu Thanh Thọ nói:
- Chỉ cần có thể dời đi Bất Lão Tuyền, Long Lân Lôi Mã ngày đi mấy vạn dặm, hất ra Thái Thản Cự Viên còn không nhẹ mà dễ nâng?
Khương Phàm nói:
- Thái Thản Cự Viên là siêu cấp bá chủ nơi này, nếu ai đụng phải đồ của bọn chúng, khẳng định không tiếc cái giá để lấy về. Trừ phi chúng ta trực tiếp mang theo Bất Lão Tuyền rời khỏi thế giới mới, nếu không phải đề phòng Thái Thản Cự Viên lùng bắt trong mọi thời khắc.
- Ý của ngươi là...
Dương Biện khẽ nhíu mày, nhìn ta chằm chằm làm gì?
- Ta có một ý tưởng...
Khương Phàm thoáng hạ giọng, nói ra kế hoạch của mình.
Đám người có chút ngẩng đầu, nhìn Khương Phàm thật sâu, lại vừa nhìn về phía Dương Biện.
Đủ hung ác.
Đại Vương tiến đến phía trước, đưa cái đầu trần trùng trục lên:
- Thật có nắm chắc di chuyển Bất Lão Tuyền? Nơi đó xem chừng có hai con Thái Thản Cự Viên đang tự mình trông coi, trực tiếp giết qua, bọn chúng tùy tiện một bàn tay đã có thể đập nát các ngươi, xuất kích từ trên trời, bọn chúng chỉ lên trời một cuống họng, có thể phun các ngươi mảnh đến xương vụn đều không còn thừa. Từ dưới đất càng không được, hai cái chân thô của Thái Thản Cự Viên kia tựa như là rễ cây, có thể rõ ràng cảm nhận tình huống sâu trong địa tầng.
- Không phải ngươi nói bọn chúng đang ngủ sao? Ta cẩn thận một chút là được.
Khương Phàm nói xong, tiến vào dưới mặt đất, lặng lẽ hướng về tới gần cự nhạc.
Đại Vương khoa trương trừng to mắt:
- Thật sự đi như thế? Không làm chút chuẩn bị khác? Nếu như đánh thức Thái Thản Cự Viên, bọn chúng một chân liền có thể chấn vỡ sơn hà, để hắn vỡ nát mất.
Chu Thanh Thọ sờ sờ đầu của nó, kiêu ngạo nói:
- Không cần khẩn trương, chút lòng thành nha.
- Đều liều mạng, cái này còn nhỏ?
- Đây không phải liều mạng, đây là chơi mưu kế! Tôn chỉ của đoàn cướp bóc chúng ta chính là, đánh thắng được liền đánh chết đến bên trong, đánh không lại liền tìm cách hố! Tóm lại, đồ chúng ta để mắt tới, không có gì lấy không được!
- Nghe rất chuyên nghiệp nha.
- Đó là đương nhiên, đoàn cướp bóc hoàng thất, đại biểu cho mặt mũi hoàng thất, không chuyên nghiệp sao có thể đi.
Hàn Ngạo nghe được thì lắc đầu, ngươi cũng đừng để cho hoàng thất mất mặt!
- Các ngươi rút lui trước. Dương Biện, chúng ta đi.
Sau khi Khương Phàm hành động, Khương Qua cũng mang theo Dương Biện tiến vào dưới mặt đất.
- Rút lui.
Chu Thanh Thọ gọi Hàn Ngạo và Đại Vương rời khỏi, thẳng đến rừng rậm xa xa.
Bất Lão Tuyền tỏa kim quang hừng hực, hào quang tràn ngập xung quanh rừng rậm đều bị che mất, để hai con Thái Thản Cự Viên canh giữ ở trước mặt đều nhìn không rõ ràng, chỉ có hình dáng vặn vẹo.
Bên trong hồ suối mười mấy thước, linh khí mờ mịt bốc hơi, cường quang sáng chói như sấm mang, thấy không rõ cụ thể chất lỏng ở bên trong, lại có cơn sóng sinh mệnh mạnh mẽ, giống như là sinh linh thật sự.
Khương Phàm chìm ở bên trong địa tầng, người khoác Đại Địa Mẫu Khí, lặng yên lén lút di chuyển.
Cứ việc rất có nắm chắc dung hợp hoàn mỹ cùng địa tầng, che giấu tung tích, nhưng phía trước là Thái Thản Cự Viên, đứa con của đất, siêu cấp chiến thú, bất luận là sức chiến đấu hay là lực phá hoại đều vô cùng khủng bố, hắn không thể không cẩn thận.
Khương Phàm không có liều lĩnh, vừa đi vừa nghỉ, tiếp tục duy trì giao hòa cùng Đại Địa Mẫu Khí.
Con đường hơn một trăm dặm, trọn vẹn đi được bảy giờ.
- Hẳn là ở chỗ này.
Khương Phàm chìm ngàn mét ở dưới mặt đất, trong ý thức hiện lên xung quanh tất cả đều là hư ảnh năng lượng.
- Hô hô...
Khương Phàm sau khi liên tiếp hít một hơi liền cẩn thận từng li từng tí vận chuyển sơn hà bí thuật, khống chế được địa tầng xung quanh.
Hai con Thái Thản Cự Viên đều là thân cao hơn năm trăm mét, ngồi ở chỗ đó giống như một ngọn núi cao thẳng tắp, tản ra khí tức khủng bố làm cho người hồi hộp.
Hai tay tráng kiện khuấy động lực lượng cuồng bạo, phảng phất trong nháy mắt liền có thể kích phát lực lượng hủy diệt ngàn vạn cực cảnh. Tùy ý hiện ra móng vuốt cũng đều tỏa ra kim quang, cũng không phải sắc bén cỡ nào, mà lại tuỳ tiện có thể xé rách cự thú, chém giết Thiên Long.