Đan Đại Chí Tôn

Chương 1815: Hố chết ngươi



Dương Biện không lo được mỏi mệt, lập tức thả người từ bên trên Long Lân Lôi Mã vọt lên, nhấc lên hải triều cuồn cuộn, hóa thành cự kình màu đen hơn hai trăm mét, đường cong hoàn mỹ khuấy động lực lượng mênh mông, tiếng gào thét hùng hậu vang vọng khắp dãy núi:

- Dương Thiên Hữu, trận chiến thứ hai này để cho ta thử tạo nghệ võ pháp của ngươi một chút!

- Như ngươi mong muốn!

Dương Thiên Hữu thu hồi Hải Hoàng Tam Xoa Kích, kích hoạt linh văn mà hắn kiêu ngạo, sau đó hóa thân thành cự kình màu đen trong thủy triều ngập trời, khổng lồ nặng nề, uy mãnh hung hãn.

Viễn Cổ kình hồn thức tỉnh, khí thế cổ lão đặc biệt tràn ngập ra khắp nơi, mang cho Dương Lam, thậm chí là Dương Tuyệt áp bách cường đại.

Ầm ầm ầm...

Hai con cự kình khống chế hải triều, vượt qua trời cao, thanh thế kịch liệt, ánh sáng ngập trời, mang đến hình ảnh đánh vào thị giác kinh động tâm phách.

Số lượng lớn cường giả cũng lập tức dừng lại, tranh nhau nhìn ra xa.

Đó là Dương Biện và Dương Thiên Hữu sao?

Hai con Viễn Cổ Cự Kình đã vậy còn quá nhanh liền gặp nhau!

Đây nhất định sẽ là một trận tranh đấu liều mạng.

- Khương Qua, hành động.

Khương Phàm lên tiếng, bay lên không rơi xuống trên thân Dương Biện, kích ra mê quang tinh thần, chuẩn bị hình thành lỗ đen.

Khương Qua cưỡi Long Lân Lôi Mã, phóng tới trong rừng rậm ở phía dưới, tùy thời chuẩn bị tiếp ứng bọn người Khương Phàm rút lui.

Hết thảy, dựa theo kế hoạch mà tiến hành.

- Bọn hắn có chủ ý gì?

Dương Lam theo sát phía sau Dương Thiên Hữu, tập trung vào thân ảnh trên lưng Dương Biện, cùng Long Lân Lôi Mã ở trong cánh rừng, trong lòng sinh ra một dự cảm không tốt.

- Ngươi quản bọn họ ý định gì! Bắt lấy lại nói!!

Dương Tuyệt đột nhiên phát ra tiếng gào thét hùng hồn, toàn thân tỏa đầy ánh sáng chiếu rọi khắp nơi, hài cốt run rẩy, thú uy cuồn cuộn, hắn trực tiếp hóa thân thành Thượng Cổ cự kình.

Dài hơn năm trăm mét, nặng đến hơn một trăm ngàn tấn.

Trong thân thể dựng dục nội hải mênh mông, bên ngoài lại sôi trào sóng lớn mãnh liệt, âm thanh sóng triều ù ù kinh thiên động địa.

Dương Lam cùng Dương Thiên Hữu còn không có kịp phản ứng đang xảy ra chuyện gì, Dương Tuyệt lại đột nhiên mở ra miệng rộng, bỗng nhiên khẽ hấp, kéo toàn bộ bọn hắn vào trong bụng, sau đó tự mình lao thẳng đến Dương Biện.

Ầm ầm ầm...

Sóng lớn ngập trời, không gian chấn động.

Cự kình hơn năm trăm mét như muốn đè sập vùng trời kia, tiếng kình minh to rõ càng truyền khắp dãy núi.

Xa xa, các cường giả đều bị một màn này làm cho kinh đến.

Thật sự quá lớn, để cho người ta ngạt thở, tuyệt vọng, khó mà sinh ra dũng khí khiêu chiến.

Nhưng, con cự kình kia là ai, làm sao lại nuốt Dương Thiên Hữu, chuyện này rốt cuộc là như thế nào?

- Ông ngoại, ngài làm gì vậy? Thả ta ra ngoài! Đây là trận chiến đấu của ta, chính ta xử lý!

Dương Thiên Hữu tức giận gào thét ở trong nội hải của Dương Tuyệt.

- Ta sẽ đích thân đưa hắn đến trước mặt ngươi, để cho ngươi đánh đủ. Nhưng ngươi, không thể lại mạo hiểm.

Dương Tuyệt lay động thân thể hơn năm trăm mét, khống chế sóng lớn cuồn cuộn, lao thẳng đến Dương Biện.

- Thiên Hữu, nghe ông ngoại ngươi.

Dương Lam khống chế Dương Thiên Hữu đang tức giận lại.

Mặc dù rất bất ngờ trước hành động của Dương Tuyệt, nhưng như vậy cũng tốt.

Dù sao nơi này cũng là thế giới mới, không biết có gì nguy hiểm hơn, Dương Biện còn có thể có tính toán đặc thù, vẫn cẩn thận một chút mới tốt.

Nơi xa đột nhiên xuất hiện một màn kinh động như thế để bọn người Khương Phàm đều quá sợ hãi.

Kế hoạch của bọn hắn là kích thích Dương Thiên Hữu hóa thân thành cự kình, tại thời điểm đụng vào nhau, cưỡng ép dời Dương Biện đi, rời khỏi thật xa, để lại Dương Thiên Hữu ở trên trời hấp dẫn Thái Thản Cự Viên ánh mắt.

Không nghĩ tới tộc lão Dương gia này lại tới một chiêu như vậy.

Nhưng, giống như càng tốt!

- Đi!

Khương Phàm lập tức phóng thích lực lượng tinh thần, ngưng tụ lỗ đen, bao phủ hắn cùng Dương Biện, lỗ đen khép kín, trong nháy mắt đã biến mất, lần nữa xuất hiện đã là giữa không trung vài trăm mét ở phía dưới.

Dương Biện trở lại hình người, Khương Phàm cùng Lăng Thiên thuật, cùng một chỗ xông về rừng rậm.

- Nắm chặt ta.

Long Lân Lôi Mã ngẩn đầu lên trời hét lớn, chở ở bọn người Khương Phàm, vọt tới hướng Thái Thản Cự Viên.

Nhưng không phải phóng tới ở trên trời, mà mạnh mẽ đâm tới trong rừng rậm, ẩn giấu đi tung tích.

- Muốn chạy trốn?? Muộn rồi!!

Dương Tuyệt không để ý Dương Thiên Hữu đang gầm thét ở trong bụng, hắn tiếp tục khống chế triều dâng, dã man đong đưa thân thể, đuổi bắt Long Lân Lôi Mã đang chạy trốn.

Ầm ầm...

Bầu trời nhấc lên thủy triều, đinh tai nhức óc, thác nước vẩy xuống đầy trời, bao phủ dãy núi, tràng diện cực kỳ chấn động.

Dương Tuyệt biến thành cự kình dài hơn năm trăm mét hoành hành bên trong thủy triều cuồn cuộn, không ngừng nhấc lên sóng lớn, mãnh kích núi rừng ở trước mặt.

Lúc này, nơi xa truyền đến tiếng vang ù ù, đất rung núi chuyển, dãy núi tuôn rơi, vô số mãnh thú chạy trốn tứ tán trong rừng rậm.

Trọn vẹn mười ba con Thái Thản Cự Viên xuất hiện ở trong tầm mắt của mọi người.

- Thái Thản Cự Viên?

- Trong thế giới mới lại còn có yêu vật như thế!

Rất nhiều người hít vào từng ngụm khí lạnh, bọn họ chưa bao giờ thấy được quái vật khổng lồ táo bạo như thế.

Bọn chúng khôi ngô hùng tráng, to như núi cao, táo bạo đến cực hạn, để cho người ta dù cách mấy chục dặm nhưng vẫn đều có thể cảm nhận được uy lực hủy diệt đập vào mặt.

- Đại kình ngư??

Mười ba con Thái Thản Cự Viên ở xa xa nhìn thấy con cá voi to lớn ngao du giữa trời kia, đôi mắt lập tức đỏ ngầu cả lên.

Khi thấy con cá voi kia lại còn khí thế hung hăng xông tới bọn chúng nơi này, thì bọn chúng đã triệt để không còn kiểm soát.

Quá phách lối!

Quá hỗn đản!

Không sống xé ngươi, đều có lỗi với cái sự kích tình tìm đường chết này của ngươi!

Hống hống hống...

Một con Thái Thản Cự Viên với cảnh giới Thánh Linh đột ngột nhảy lên ngọn núi lớn cao mấy ngàn mét ở phía trước.

Ầm ầm, núi cao sụp đổ, nó lại lần nữa bay lên không, nhảy lên hơn hai mươi dặm, xông về cự kình xa xa.

Mười mấy con Thái Thản Cự Viên theo sát phía sau, gào thét chạy đến, miệng đầy răng nanh, cuồng lực cuồn cuộn.

- Thái Thản Cự Viên thật hung hung hãn, là ai đã trêu chọc bọn chúng.

Dương Tuyệt chú ý tới đám quái vật khổng lồ đang tung hoành xê dịch nơi xa, rất sợ hãi thán phục, tranh thủ thời gian dời sang bên cạnh mấy chục dặm.
— QUẢNG CÁO —