Đan Đại Chí Tôn

Chương 1827: Thân phận của Lục Du



- Ta từ nhỏ đã giáo dục ngươi, đối thủ lớn nhất của Hải Thần đảo là Thiên Kiếm Thần Tông! Ngươi trưởng thành, vậy mà lại đi đầu quân cho Thiên Kiếm Thần Tông?

- Ta từ nhỏ đã giáo dục ngươi, sinh ra ở Hải Thần đảo, chết tại Hải Thần đảo, sinh sinh tử tử của Hải Thần đảo, ngươi cũng dám khiêu chiến Hải Thần đảo? Ta từ nhỏ đã giáo dục ngươi, vì gia tộc, vì Hải Thần đảo, bản thân có thể bỏ qua hết thảy, vậy mà ngươi lại nhu nhược sợ chết như thế!

Dương Biện nhìn người đã từng là phụ thân của mình, chỉ lạnh lùng đáp lại hai chữ:

- Súc sinh!! .

Ánh mắt Dương Thiên Khuyết trở nên giá lạnh:

- Khiêu khích gia tộc, nhục nhã phụ thân, bây giờ ngươi đã luân lạc tới trình độ này?

- Đừng có lại đề cập gia tộc với ta, ngươi càng không xứng làm phụ thân! Ta đã từng cảm thấy vinh hạnh khi ở Hải Thần đảo, bây giờ lại lấy làm hổ thẹn vì các ngươi!

- Mệnh của ngươi là gia tộc cho, khi gia tộc suy nghĩ lấy lại, lấy lúc nào! Ngươi không có tư cách phản đối, ngươi càng không có tư cách tức giận!

- Hải Thần đảo phát triển đến thế hệ này, cuối cùng đã tới thời điểm có thể trở lại hoàng đạo, tất cả mọi người hẳn là nên vứt bỏ tất cả, toàn lực ứng phó, chỉ cần có thể làm ra cố gắng chấn hưng Hải Thần đảo, hết thảy đều có thể hi sinh! Bao gồm cả mệnh, bao gồm cả mạng của tất cả mọi người!

- Ha ha, ngươi buồn cười lại thật đáng buồn! Miệng ngươi từng tiếng là vì gia tộc, vì Hải Thần đảo, tại sao lại muốn xử tử ta?

- Dương Thiên Hữu rời khỏi kình hồn của ta liền không thể thức tỉnh Viễn Cổ kình hồn? Ta trở về, Viễn Cổ kình hồn, Thánh Vương Thiên phẩm, không phải ta có tư cách làm tộc trưởng hơn? Nếu ngươi nói cái gì cũng đều có thể hi sinh, vì sao không nghênh đón ta trở về, vì sao không chủ động thoái vị?

- Tính cách ngươi vội vàng xao động, không thích hợp làm thống lĩnh! Ngươi rất cao ngạo, bất khuất dưới người, chỉ có thể chết, không thể nào giữ lại! Thiên Hữu thức tỉnh Viễn Cổ kình hồn, cần đầy đủ thuốc dẫn, ngươi phải chết! Về phần bây giờ, trong lòng ngươi có thù hận, càng không thể làm tộc trưởng!

- Miệng đầy hồ ngôn loạn ngữ! Cút đi, ta không muốn lại phế nửa câu với ngươi!

- Giao Thiên Hữu ra!

- Nằm mơ sao? Ta sẽ lăng trì hắn ở ngay trước mặt phụ mẫu của hắn! Ta sẽ xé sống phụ mẫu của hắn ở ngay trước mặt Hải Thần đảo! Ta sẽ quanh quẩn trước mặt toàn Thần Dụ Chi Hải, đồ sát Hải Thần đảo các ngươi!

Dương Biện dữ tợn, lên tiếng gào thét.

- Tìm Thiên Kiếm Thần Tông nương tựa, đồ sát thân tộc mình, ngươi muốn để mọi người của Thần Dụ Chi Hải đều biết ngươi là súc sinh sao?

- Chớ bàn bạc thân tộc với ta, thân tộc của ta là mẫu thân của ta! Bọn họ, đã bị các ngươi tai họa! Sứ mệnh tiếp theo của ta, chính là báo thù! Tuy nhiên...

Sắc mặt Dương Biện thoáng hòa hoãn, triệu Dương Thiên Hữu máu thịt be bét từ trong nhẫn không gian ra.

- Nếu ngươi đã tự mình tới đòi người, ta cũng không thể để ngươi tay không mà về.

Dương Biện đưa một tay bóp lấy cổ Dương Thiên Hữu, một phát bắt được đầu, dưới ánh mắt càng lúc càng lạnh của Dương Thiên Khuyết, xoạt một tiếng, toàn bộ đầu da đều bị xé xuống.

Cử động tàn nhẫn để người của Thiên Kiếm Thần Tông đều khẽ nhíu mày.

Tuy nhiên trên mặt bọn hắn rất nhanh đã lộ ra nụ cười thản nhiên.

Một màn này, mang ý nghĩa Dương Biện đã triệt để quyết liệt cùng Hải Thần đảo.

Dương Biện ném da đầu ra:

- Lấy về đi, ta, thưởng cho ngươi!

Dương Thiên Khuyết nhìn da đầu tùy ý rơi vào trên biển, dùng sức nắm chặt nắm đấm:

- Ngươi phải vì hành động của mình, trả giá đắt!

Dương Biện đối xử lạnh nhạt giằng co:

- Lời giống như vậy, ta tặng lại cho ngươi! Đưa cho toàn bộ Hải Thần đảo!

Dương Thiên Khuyết ra hiệu Bằng Vương rời khỏi, trước khi đi còn đưa cho Thiên Kiếm Thần Tông một câu:

- Nếu như các ngươi dám nhúng tay vào việc tư của Hải Thần đảo, Hải Thần đảo thà rằng không còn đăng lâm Thiên Khải chiến trường cũng phải kéo các ngươi xuống!

Phó Hành Không không để ý đến loại uy hiếp này, hắn nhìn Dương Thiên Hữu trong tay Dương Biện, nhìn lại Dương Biện sát khí đầy người, hài lòng cười.

Đã mất đi Viễn Cổ kình hồn, Dương gia còn lấy cái gì đăng lâm Thiên Khải chiến trường?

Không có Thánh Vương áp trận, kết cục bọn hắn đi lên đã được chú định.

Trên khuôn mặt già nua của Phó Khải Minh đều lộ ra mấy phần nụ cười nghiền ngẫm, Hải Thần đảo, uy hiếp lớn nhất cứ kịch tính kết thúc như vậy?

Ý trời sao!

Ngàn năm trước, Hải Thần đảo bị Phần Thiên Thần Hoàng một bàn tay đánh ra khỏi Thiên Khải chiến trường.

Bỏ bao công sức hoạt động ngàn năm, chính là chờ thời khắc trở lại lịch sử Thiên Khải, đúng lúc gặp Phần Thiên Thần Hoàng tái thế luân hồi, cơ hội báo thù từ trên trời rơi xuống đang tốt, kết quả lại lôi mình vào.

Khương Phàm nói:

- Hôm nay lại rước lấy phiền phức cho Thiên Kiếm Thần Tông, hôm nào nhất định sẽ đến nhà thăm hỏi.

Phó Hành Không nói:

- Tiếp theo rất có thể Dương gia sẽ tập trung toàn bộ lực lượng săn giết các ngươi, không ngại tới Thiên Kiếm Thần Tông chúng ta tránh một chút trước? Lần này chúng ta tới năm vị Thánh Linh, giữ được các ngươi.

- Chúng ta đang chuẩn bị rời khỏi.

- Ồ? Thế giới mới vừa mới bắt đầu, các ngươi hẳn là còn không có lấy được bảo bối gì, bây giờ liền rời khỏi?

- Thế giới mới tuy tốt, nhưng lại quỷ dị.

Khi Khương Phàm đang nói chuyện, chỉ chỉ Đại Vương trên lưng Long Lân Lôi Mã, nói:

- Chúng ta theo nó nơi đó hiểu được chút tình huống, chia sẻ cho các ngươi, xem như cảm tạ hôm nay trợ giúp.

- Ồ?

Phó Hành Không bọn hắn thoáng cảnh giác, chẳng lẽ đã phát hiện bí mật?

- Thế giới mới xa so với chúng ta nhìn thấy hay nghĩ tới còn muốn to lớn và cường đại hơn. Đầu tiên, phạm vi nơi này có hơn mười mấy vạn dặm, có rừng rậm hoang mạc cùng biển cả, còn có ba mươi tám Tổ Nguyên sơn, chính là cự nhạc mà chúng ta nhìn thấy.

- Thứ hai, mỗi một ngọn Tổ Nguyên sơn đều có một Yêu Chủ, mỗi bộ tộc Yêu Chủ đều có một đến hai Thánh Linh. Trừ cái đó ra, còn có Yêu tộc đếm mãi không hết. Càng quan trọng hơn, nơi này có một ngọn Giới Nguyên sơn khống chế tất cả Yêu Chủ, là chủ nhân thật sự của thế giới này.
— QUẢNG CÁO —