Bằng Vương ngữ khí lạnh nhạt, Thánh Bằng đảo bọn chúng muốn đánh cược hết thảy để bồi Hải Thần đảo chinh chiến Thiên Khải chiến trường, đây không phải trò đùa.
- Mời Thánh Tổ các ngươi, tự mình theo giúp ta đuổi bắt Dương Biện.
- Ngươi muốn đuổi không chỉ là Dương Biện, còn phải đề phòng Thiên Kiếm Thần Tông, muốn đuổi thì Thánh Tổ Dương gia các ngươi cũng phải cùng đuổi. Nhưng cứ như vậy, trong đội ngũ cũng chỉ còn lại có ba vị Thánh Linh.
- Chỉ cần đánh tan liên minh lâm thời của Thủy Kỳ Lân và Giao Long này, ba vị Thánh Linh đã đủ để quét ngang hải vực!
- Ta còn có một đề nghị.
- Nói!
- Mời Dương Biện về! Dương Biện đã là Thánh Vương Thiên phẩm, còn thức tỉnh Viễn Cổ kình hồn, tay cầm vũ khí có thể chống đỡ Hải Hoàng Tam Xoa Kích, tiềm lực thiên phú đều tương xứng với Dương Thiên Hữu.
- Nếu như ngươi có thể buông xuống tư thái, mời hắn về phối hợp với Dương Thiên Hữu, Hải Thần đảo sẽ không có bất kỳ gì để lo lắng đăng lâm hoàng đạo.
Dương Thiên Khuyết trầm mặc, đứng ở góc độ lợi ích gia tộc, đây đương nhiên là lựa chọn tốt nhất.
Nhưng, hắn bởi vì để che giấu bê bối chuyện xử tử Dương Biện nên đã làm quá tuyệt tình.
Một ít thân tộc của Dương Biện còn sót lại, cũng bởi vì cái chết của Dương Duy, bị Dương Ngọc Chân xử tử toàn bộ.
Đưa mắt nhìn khắp toàn cả gia tộc, có thể nói người còn có chút liên quan cùng Dương Biện, cũng chỉ hắn, Dương Lam, Dương Thiên Hữu.
Người như vậy, đã bị thù hận thôn phệ, mời về gia tộc hậu quả khó mà lường được.
Coi như Dương Biện chủ động yêu cầu gia nhập, Dương Thiên Khuyết cũng không dám dùng. Hắn sợ Dương Biện đang nhẫn nhịn, sẽ tìm cơ hội hủy đi Dương Thiên Hữu, hủy đi Dương gia. Hắn càng sợ Dương Biện cùng Dương Thiên Hữu 'hai hổ tranh chấp', sẽ ràng buộc ở Dương gia, mang đến cho Hải Thần đảo tổn thương khó có thể tưởng tượng.
Bằng Vương tiếp tục ép hỏi:
- Ta hỏi lại một vấn đề tàn khốc, nếu như Dương Biện thật sự giết Dương Thiên Hữu thì sao? Ngươi là ủng hộ Dương Biện trở về, hay là giết hắn!
Dương Thiên Khuyết trầm mặc một lát, nói:
- Ta rất hiểu rõ Dương Biện, hắn không thể nào giết Thiên Hữu bây giờ, hắn sẽ chờ ta xuất hiện mà ra tay ở ngay trước mặt ta, thậm chí sẽ chạy đến phía ngoài hải vực, giết Thiên Hữu ở trước mặt tất cả mọi người. Hắn cần một nghi thức chiêu cáo Thần Vực Chi Hải báo thù, mà không phải mình tự mình xử lý.
- Trước đó ta đã cảnh cáo rồi, nếu như cuối cùng Dương Thiên Hữu thật sự chết, các ngươi nhất định phải nghĩ biện pháp đón Dương Biện về, còn phải xử lý tốt mối quan hệ, nếu không Thánh Bằng đảo chúng ta tuyệt đối không phụng bồi!
Sau khi tin tức Dương Thiên Hữu bị bắt truyền khắp chiến trường, các cường giả của Hải Thần đảo và Thánh Bằng đảo đều bị kích thích, bọn hắn phát cuồng tấn công mạnh, trùng kích dã man, từ từ khống chế được chiến trường.
Nửa ngày sau, khi Kim Sí Đại Bằng tháo chạy, liên minh lâm thời này đã nhanh chóng tan rã.
Thủy Kỳ Lân quả quyết rút lui, trước khi vòng vây hình thành, bọn chúng đã mang theo hai Bán Thánh Thủy Kỳ Lân chật vật đào thoát.
Ly Long, Giao Long, Thủy Kỳ Lân, toàn bộ bị Hải Thần đảo cùng Thánh Bằng đảo bao vây tiêu diệt, không một con may mắn thoát khỏi.
Sau khi Hải Thần đảo cùng Thánh Bằng đảo thương lượng đơn giản, một Thánh Tổ Lôi Bằng và một Thánh Tổ Dương gia, mang theo Dương Thiên Khuyết, Bằng Vương và hai vị Bán Thánh, tự mình đuổi bắt Dương Biện.
Những đội ngũ khác được ba vị Thánh Linh và mười vị Bán Thánh dẫn đầu, tiếp tục càn quét hải vực.
Bọn người Khương Phàm cũng không có vội vã rời khỏi thế giới mới, mà khống chế Long Lân Lôi Mã phóng tới ba vạn dặm, tìm tới một nơi ẩn nấp giấu đi.
Dương Thiên Hữu bị ném xuống đất, máu me khắp người, chật vật không chịu nổi, mặc dù đã tỉnh lại, nhưng vẫn rất suy yếu:
- Thiên Kiếm Thần Tông đâu? Ha ha, bây giờ không phải ngươi hẳn là đã đầu nhập vào Thiên Kiếm Thần Tông sao?
Dương Biện nhìn đệ đệ đã từng rất thân, lại nhớ tới Lôi Tú, nhớ tới mẫu thân, gương mặt hắn lại từ từ vặn vẹo dữ tợn:
- Mối thù của ta, chính ta báo. Bây giờ là ngươi, tiếp theo chính là lão nương đáng chết kia của ngươi! Ta sẽ để cho tất cả các ngươi, đều nợ máu trả bằng máu!
Dương Thiên Hữu miệng đầy máu tươi cười lạnh:
- Tự mình báo? Chỉ bằng mấy người các ngươi đây? Ha ha, đại ca à, ngươi cũng có thời điểm ngây thơ như vậy sao?
- Ngươi không thể, không có nghĩa là ta không thể. Ngươi rời khỏi Hải Thần đảo, chẳng phải là cái gì, ta rời khỏi Hải Thần đảo, vẫn là tuyệt đại thiên kiêu như cũ!
- Rời khỏi Hải Thần đảo, ngươi chính là phản đồ! Ngươi không chỉ có phản bội gia tộc, càng phản bội Hải Thần đảo. Ngươi là tội nhân, tội nhân của Dương gia! Ta, hổ thẹn vì ngươi!
- Luôn mồm đều là phản bội, các ngươi thật sự làm cho ta buồn nôn.
Dương Biện nâng một chân, đánh vào lồng ngực Dương Thiên Hữu.
Dương Thiên Hữu nằm ngang bay ra ngoài, đâm vào trên núi đá, động đến vết thương trên toàn thân, đau đến hắn suýt chút nữa ngạt thở.
Sắc mặt Dương Biện âm trầm từ từ đi đến chỗ Dương Thiên Hữu:
- Lôi Tú chết như thế nào?
Dương Thiên Hữu suy yếu ho ra máu, lạnh lùng nói:
- Ngươi hại chết!
- Chớ thể hiện thông minh với ta, dám giết không dám nhận sao?
- Chính là ngươi hại chết. Nếu như ngươi không giết chết Dương Duy, Dương gia sẽ khi dễ cô ta như cống phẩm mà đặt ở nơi đó, mặc kệ không hỏi, cũng sẽ không tổn thương. Nếu như ngươi không đưa tín vật đính ước trước hôn lễ, cô ta đã sớm nhận lấy số mệnh, cũng sẽ không phản kháng, sẽ không còn có tưởng niệm khác. Nhưng ngươi hết lần này tới lần khác lại giết Dương Duy, lại cho cô ta tưởng niệm. Cô ta bị tra tấn và mong ước khốn nhiễu... Hỏng mất...
Dương Thiên Hữu ho khan vài tiếng, miệng mang đầy máu mà cười lạnh:
- Đây không phải ngươi giết sao?
Dương Biện đến ở trước mặt hắn, dùng sức nắm chặt chiến kích:
- Mẫu tử các ngươi cướp đi mệnh của ta, thân tộc ta, người yêu của ta, cướp đi hết thảy mọi thứ của ta, ta cũng sẽ cướp đi hết thảy mọi thứ của ngươi!