Nam hài ngây thơ tùy tiện nói, nhưng thời điểm liếc nhìn nam hài tà ác, đáy mắt thâm thúy lại hiện lên đến ý lạnh.
Hài đồng tà ác không nói thêm gì nữa, nhưng đáy mắt lạnh lẽo rõ ràng đã lóe ra ánh sáng tham lam.
- Chênh lệch thời gian không nhiều lắm, ngươi nên mở ra cửa vào mới.
Nam hài nhi ngây thơ nhắc nhở hắn lần nữa, ánh mắt dần dần hiện lạnh.
Nam hài tà ác nhìn thân ảnh dần dần biến mất, cảm nhận được tiếc nuối, nhưng cũng không cùng trở mặt nam hài nhi ngây thơ.
Sau khi một lần nữa trở lại đỉnh Giới Nguyên sơn sơn, nam hài tà ác mà nhìn về thế giới mới nơi xa đang hỗn loạn, trên mặt lạnh lùng toát ra ánh mắt tàn nhẫn.
- Lại mở cửa vào ở năm nơi! Ta phải dùng hảng tỷ sinh linh của Thần Vực Chi Hải, chúc ta lại đến thần vị!
Nam hài tà ác giang hai cánh tay, ngẩn đầu lên trời hét lớn.
Đại Đạo Thánh Thụ lắc lư kịch liệt, nhấc lên chạc cây tráng kiện va chạm bình chướng ở khung trời, cành cây giống như Cự Long ngẩng đầu, khí thế bàng bạc, ánh sáng chiếu xa vạn trượng.
Ầm ầm...
Bình chướng nổi lên gợn sóng, giống như là biển động, dán chặt bình chướng quét sạch bốn phương tám hướng.
Bình chướng của thế giới mới liên tục lắc lư, mê quang kỳ dị, tiếng vang quái dị, hồi hộp tất cả Yêu thú cùng người xâm nhập ở bên trong thế giới mới.
Khi vô số ánh mắt nhìn lên khung trời, năm khu vực khác nhau ở thế giới mới, liên tiếp xuất hiện sụp đổ mới.
Số lượng lớn người xâm nhập liền có phản ứng, nhưng ngay sau đó lại kích động lên.
Chẳng lẽ thế giới mới muốn sụp đổ?
Ý vị này là thế giới mới muốn bị che mất sao?
Thời gian của bọn hắn cấp bách, nhất định phải vơ vét đến đầy đủ bảo bối trước khi toàn bộ bình chướng vỡ vụn, sau đó rời khỏi nơi này.
Mảng sụp đổ mới hình thành vòng xoáy mới, từ đáy biển thẳng tới mặt biển, vòng xoáy kịch liệt nhấc lên, kinh động các hòn đảo gần đó.
Thần Vực Chi Hải lần nữa oanh động, thậm chí là sôi trào.
Vòng xoáy mới xuất hiện, mang ý nghĩa bọn hắn không cần vượt ngang đại dương mênh mông chạy tới cửa vào chỗ kia nữa, đã có thể lựa chọn vòng xoáy lân cận, càng đi nhanh đến thám hiểm.
Cùng lúc đó, tin tức xuất hiện thế giới mới đã truyền khắp Thần Vực Chi Hải, thậm chí truyền đến Thương Huyền đại lục lân cận, Thái Sơ đại lục, cùng Thần Khóc Chi Hải, Thần Hữu Chi Hải.
Càng ngày càng nhiều cường giả tràn vào Thần Dụ Chi Hải, lao tới thế giới mới thần tích.
Thậm chí có người phỏng đoán, có phải nơi đó là đại lục thứ mười đã từng biến mất hay không?
Đại Vương mang theo bọn hắn rời khỏi xa xa trung khu, đi tới một khu vực tăm tối.
Nơi này vừa vặn ở vào nơi vài ngọn Tổ Nguyên sơn đều không thể chiếu rọi, hắc ám, cằn cỗi, hoang vu.
Giống như là Tuyệt Địa Tử Vong.
Nơi này khắp nơi đều là rắn rết kịch độc, có năng lượng khan hiếm phun ra nuốt vào đối với bầu trời, có cỏ cây ẩn núp giữa nham thạch, khí độc lượn lờ.
- Mau nói đi, nơi này là nơi nào?
Chu Thanh Thọ không cười được, sắc mặt tái nhợt, sợ nhất là loại côn trùng này.
- Hắc hắc, nơi tốt.
Đại Vương mang theo bọn hắn hành tẩu trong bóng đêm, không ngừng đánh rách tả tơi mặt đất, xua tan độc trùng.
Khương Qua phóng thích yêu hỏa bao phủ bọn hắn, xua tan sương độc trong không khí.
Càng đi đến, khí độc trong không khí càng mãnh liệt, yêu hỏa đốt cháy đều xuất hiện thanh âm quái dị. Tràng diện cũng càng khủng bố, có nhiều chỗ ngay cả Khương Phàm đều nhìn thấy mà da đầu đều tê dại.
Có sơn cốc, lít nha lít nhít đều là bọ cạp, kịch độc tràn ngập, đuôi bọ cạp sinh huy, đáng sợ mà khiếp người; có khe rãnh, khắp nơi đều là con rết, uốn lượn khắp nơi, dài đến vài mét, mười mấy thước, cái gì cần có đều có, để cho người ta không rét mà run; phía dưới thác nước có vô số rắn độc quay quanh, tuỳ tiện giao hòa, tràng diện vô cùng đáng sợ.
Còn có rất nhiều người xâm nhập bất hạnh lại tới đây, kết quả biến thành thi cốt.
- Chúng ta không thể đi dưới mặt đất?
Chu Thanh Thọ thực sự nhịn không được, toàn thân đều nổi lên nổi da gà, theo bản năng liếc mắt nhìn Khương Qua.
Hàn Ngạo không ở đây, hắn muốn tìm chỗ dựa vào.
Khương Qua trừng mắt tới, Chu Thanh Thọ liền hạ miệng xê dịch tới gần Khương Phàm.
- Ngươi muốn đi dưới mặt đất? Phía dưới tất cả đều là ổ trùng, ổ rắn. Chúng ta đi trên mặt đất, còn có thể xua đuổi, tiến vào phía dưới bất hạnh đụng phải hang ổ, bọn chúng là muốn liều mạng cùng chúng ta.
- Không thể nào bay từ trên trời sao?
- Trăm mét đi lên tất cả đều là khí độc, càng là đi lên khí độc càng dày đặc.
- Xem thường chúng ta sao? Yêu hỏa vừa để xuống, độc khí gì đốt không tiêu tan?
- Chủ yếu là sợ kinh động Đại Tặc kia.
- Không phải ngươi nói Đại Tặc không có ở đây?
- Ta chỉ suy đoán nó không ở đây, không nói thật sự không ở đây. Nhịn một chút đi, rất nhanh sẽ đến thôi.
Đại Vương một câu rất nhanh, kết quả đi ròng rã hơn hai trăm dặm.
Tại thời điểm bọn hắn muốn sụp đổ bên trong lít nha lít nhít độc trùng, rốt cuộc cũng đi tới mục đích.
Một ngọn núi cao, mặc dù không nguy nga hùng vĩ như Tổ Nguyên sơn, nhưng vẫn cao tới mấy ngàn mét, khí thế rộng rãi, tràn ngập khí tức bàng bạc.
Trên đỉnh núi có một cây cổ thụ, tỏa ra hào quang, màn ánh sáng rủ xuống như thác nước, mỗi mảnh lá cây đều sáng chói như tinh thần, lượn lờ lấy hào quang thần thánh.
Đại thụ cổ lão cứng cáp, thân cành thô to khô nứt, một miếng lại một miếng vỏ cây già mở ra như là giống như vảy rồng.
Thân cây màu đỏ, như là Xích Long uốn lượn hướng lên trời.
Về phần cành lá, như một khối lại một khối ngọc thạch, óng ánh, như tử hà trong vắt.
Xem đến toàn thể, cả cây đều tỏa ra ánh sáng lung linh, bành trướng vạn hà, vô cùng thần thánh!
- Đó là Thánh Thụ sao?
Con mắt Chu Thanh Thọ lập tức sáng lên.
Hắn thích xem những đại thụ cổ quái kỳ lạ lại tuổi tác đã lâu này.
Đại Vương xoa xoa hai cái móng vuốt lớn, kích động nói:
- Vạn Độc Huyết Long! Độc thụ độc nhất trên thế giới, tán phát khí độc có thể ăn mòn huyết nhục linh hồn, còn có thể ăn mòn năng lượng. Theo như Đại Tặc nói, sau khi Vạn Độc Huyết Long sinh trưởng đến cực hạn, ngay cả ánh sáng, không gian, thời gian đều có thể ăn mòn. Đại Tặc còn nói, sau khi Vạn Độc Huyết Long sinh ra linh trí, có thể chân chính hóa thân thành Linh Long, độc hại dân chúng, không đâu địch nổi.