Đan Đại Chí Tôn

Chương 1846: Lòng Của Dương Biện



Trận bạo tạc như muốn lật tung mảnh không gian này lên, cường quang ngập trời, xé tan bóng đêm, lôi triều cương khí hải triều,… các loại năng lượng chấn động không gian, nhấc lên ba động chồng chất.

Bằng Vương vỗ cánh, gáy to sắc nhọn, cuồng kích bên trong hải triều hỗn loạn, nhưng, nhìn đoàn Bích Ngọc Long Tượng đang giết tới, lại nhìn Bích Ngọc Long Tượng Thánh Linh cảnh ở phía sau, hắn đã cảm nhận được tuyệt vọng trước nay chưa có.

Xong!!

Hắn phải chết ở chỗ này!!

Còn không có leo lên Thiên Khải chiến trường, lại phải mất mạng ở nơi này?

- Bằng Vương!! Giết ra ngoài!!

Toàn thân Dương Thiên Khuyết bò đầy đường vân màu lam quỷ dị, nở rộ cường quang, giống như muốn hóa thân như thành đại dương mênh mông, tràn ngập ra thanh âm thủy triều chân thực.

- Giết không ra!

- Ngươi một mực xông về phía trước, còn lại giao cho ta. Có thể sống hay không, phó thác cho trời.

- Ngươi muốn làm gì?

- Lên lên lên, thiêu đốt huyết khí, xông về phía trước! Không xông ra được, chết! Lao ra, sống!!

Dương Thiên Khuyết trợn mắt hét lớn, chiến ý như thủy triều, điên cuồng kích ra huyết khí trong cơ thể.

Bằng Vương căng cứng toàn thân, hoành hành bên trong hải triều, huyết khí cuồn cuộn, lôi triều bạo động, rất có tư thế đồng quy vu tận cùng đám Bích Ngọc Long Tượng ở phía trước.

Ba con Bích Ngọc Long Tượng Bán Thánh cảnh đang cưỡi mây đi, mang theo Long Tượng tộc phóng tới.

Tổ Nguyên sơn của bọn chúng chính là bị đám hỗn đản này hủy diệt, thù này, bọn chúng nguyện ý dùng máu tươi đi báo.

Bích Ngọc Long Tượng Thánh Linh cảnh ở phía sau càng ngày càng gần, thánh uy cuồn cuộn thẩm thấu đất trời, những nơi bọn chúng đi qua, hải triều đều phải nhường đường, nối thẳng tới Bằng Vương đang phi nhanh ở nơi xa.

- Bằng Vương, ngay lúc này, trốn!!

Dương Thiên Khuyết đột nhiên bay lên không, rời khỏi Bằng Vương.

Bằng Vương đột nhiên đã hiểu, trừng trừng hai mắt, điên cuồng tiêu xạ, không quan tâm đón đầu đánh tới trước mặt bầy Bích Ngọc Long Tượng.

Một con Bích Ngọc Long Tượng cảnh giới Bán Thánh đối diện giết tới, long khí cuồn cuộn, tiếng tượng minh kinh hồn, uy lực huyết mạch đặc biệt kích phát ra va chạm cuồng mãnh.

Trước một khắc khi hai con cự thú đối diện đụng vào nhau, phía sau đột nhiên truyền đến tiếng bạo tạc kinh khủng.

Hải triều hỗn loạn bỗng nhiên co vào, ngay sau đó ầm vang phóng thích.

Dương Thiên Khuyết tự bạo!

Xác thực mà nói, là phóng xuất ra nội hải của mình, hắn phóng thích Thái Cổ kình hồn mà mình quý trọng coi như là làm sinh mệnh ra ngoài.

Lấy kinh hồn làm nguyên, dẫn bạo nội hải!!

Nội hải là năng lượng nguyên bản của Dương Thiên Khuyết, Thái Cổ kình hồn càng là linh hồn sinh mệnh của Dương Thiên Khuyết, thả ra bọn chúng, Dương Thiên Khuyết tương đương với tàn phế, sống không bằng chết.

Tựa như trước đó Dương Tuyệt tự bạo, thà rằng trực tiếp chịu chết.

Nhưng Dương Thiên Khuyết phải sống!

Trận tự bạo bất ngờ, tách ra một kích gần như Thánh Linh, quét sạch trăm dặm triều dâng, đối diện đụng bay Bằng Vương, càng đánh bay bầy Long Tượng, càng cứng rắn sinh ra ngăn cản Bích Ngọc Long Tượng Thánh Linh cảnh đang đuổi theo ở phía sau lại hơn.

Bằng Vương bị hải triều khủng bố nuốt hết, chật vật tung bay ra ngoài, hài cốt toàn thân đều giống như bị bẻ gãy, nhưng nó đã chuẩn bị tốt, cố nén cái sự hỗn loạn kia, kích phát lôi triều, nhanh chóng lao đi.

Dương Thiên Khuyết mệt mỏi theo thủy triều nhấc lên, nhưng không có tiếp tục chạy trốn, mà là thừa dịp hỗn loạn cùng với việc tất cả mọi người không chú ý, va chạm mặt đất, chui vào dưới mặt đất.

Vị chủ nhân hoàng tộc tự cao cực cao này, ở trước mắt sự sống và cái chết này hắn vẫn lựa chọn phương thức bảo mệnh chật vật nhất.

Dương Thiên Khuyết điên cuồng tự bạo, tranh thủ cho Bằng Vương cơ hội đào mệnh tuyệt hảo.

Không có loại mãnh thú Đằng Xà kia nhanh chóng ngăn cản, Bích Ngọc Long Tượng Thánh Linh cảnh lại tạm thời bị ngăn trở, Bằng Vương nhanh chóng hiện ra lôi triều chạy thoát.

Rống!!

Bích Ngọc Long Tượng Thánh Linh cảnh gầm thét bên trong hải triều hỗn loạn, nhìn Lôi Bằng đi xa, muốn đuổi theo nhưng đã không thể.

Bầy Bích Ngọc Long Tượng bị trận bạo tạc làm cho rải rác, sau khi liên tiếp ổn định cũng đều tức giận gào thét.

Toàn tộc xuất động, vậy mà lại không thể vây khốn hai Bán Thánh, thật sự rất uất ức.

Cũng may vị kia Bán Thánh tự bạo, cũng coi như diệt trừ được một kẻ.

Bích Ngọc Long Tượng Thánh Linh cảnh không tiếp tục đuổi theo Lôi Bằng, quay người xông về chiến trường của Thái Thản Cự Viên.

Dương Trấn Võ điên cuồng ác chiến, không có đánh lui được khỏi Thái Thản Cự Long, ngược lại rất nhanh đã lâm vào tuyệt cảnh.

Thái Cổ kình hồn xác thực cường hãn, nhưng Thái Thản Cự Viên bạo tẩu lại càng kinh khủng hơn. Những con Thái Thản Cự Viên khác còn đang ở xung quanh cuồng dã đánh vỡ nát địa tầng, xé mở ra khe nứt lớn kinh khủng, chỉ dẫn hải triều biến mất.

Dương Trấn Võ muốn phát huy ưu thế của bản thân, nhất định phải kiến tạo hải triều ổn định, cho nên khi hơn ngàn cái khe nứt xuất hiện đã để hắn không thể không điên cuồng phát huy năng lượng, đến mức càng ngày càng suy yếu.

Đối với loại siêu cấp chiến thú như Thái Thản Cự Viên này mà nói, bất kỳ cái sự mệt mỏi gì cũng đều có thể bị bọn chúng gắt gao bắt lấy.

Khi Bích Ngọc Long Tượng giết tới, cục diện chiến trường đã xuất hiện nghịch chuyển. Bởi vì Dương Thiên Khuyết đột nhiên tự bạo, để hắn rất chấn kinh, vừa suy yếu lại thêm chút thất thần, lập tức cho hai con Thái Thản Cự Viên cơ hội.

Một con Thái Thản Cự Viên thành công bắt lấy cái đuôi cự kình, móng vuốt bén nhọn khuấy động lực lượng kinh khủng khảm vào trong thịt, ngạnh kháng lấy công hải triều mà cự kình thả ra thế, cưỡng ép ngăn chặn, một con Thái Thản Cự Viên khác thừa dịp giết lung tung đến, dữ dội đánh vào trên đầu.

Nấm của loại cự thú chiến tranh này, một khi nện ở trên thân, tuyệt đối là một kích trí mạng, huống chi lại còn là đang trong cơn giận dữ.

Răng rắc giòn vang, xương đầu vỡ vụn, Dương Trấn Võ suýt chút nữa liền lâm vào hắc ám.

Hai con Thái Thản Cự Viên đánh lên lực lượng kinh khủng của bọn chúng, đối với Dương Trấn Võ chính là đánh điên cuồng một trận.

Loạn quyền trùng kích, móng vuốt xé rách, răng nanh gặm cắn.

Huyết nhục văng tung tóe, hài cốt vỡ vụn, Dương Trấn Võ đảo mắt đã lâm vào tuyệt cảnh.

Thời khắc sống còn, Dương Trấn Võ cũng nghĩ đến tự bạo.

Ầm ầm!

Thánh Linh cảnh tự bạo trong nháy mắt đã khuấy động lên ba động khủng bố quét sạch mấy trăm dặm, ngay sau đó thanh triều tàn phá, quét ngang không gian, nhấc lên gợn sóng, tiếp đó chính là mênh mông hải triều, đụng bay hai con Thái Thản Cự Viên, thao thao bất tuyệt, mãnh liệt lao nhanh, bao phủ núi cao, tàn phá rừng rậm, Thái Thản Cự Viên xung quanh cùng Bích Ngọc Long Tượng đang muốn giết tới đều vô tình bị cuốn tung bay.
— QUẢNG CÁO —