Đan Đại Chí Tôn

Chương 1884: C1884



Khi thú triều tán đi, Đại Diễn thánh địa đã trở thành một mảnh hỗn độn.

Cung điện sụp đổ, đại địa vỡ nát, khói đặc bay cuồn cuộn, hồng thủy tàn phá khắp nơi.

Cũng may lúc ấy Nhị trưởng lão, Lục trưởng lão không có tự mình tập kích, thú triều chỉ là mạnh mẽ đâm tới sau đó liền tản ra, không có hủy đi pháp trận tại tổ từ cùng Dược sơn, cũng may mắn còn sống sót hơn hai ngàn trưởng lão và đệ tử.

Nhưng cho dù như thế này, vẫn có hơn ba ngàn người chết thảm trong trận hỗn loạn này.

Có chút thi thể còn có thể tìm tới, có chút thì bị Yêu thú kéo đi hoặc ăn hết.

Tô Thiên Sóc không để ý khuyên can mà về lại nơi này, nhìn tình cảnh trước mắt, hắn nhịn không được mà bi phẫn rơi lệ.

Sau khi đến tổ từ lễ bái tạ tội, hắn đã nhanh chóng tìm đến Thiên Thu các, hỏi thăm tình huống lúc đó.

Các chủ Thiên Thu các nói:

- Sau khi Huyết châu hòa tan vào thân thể, sẽ kéo dài cướp đoạt sinh mệnh, cho đến khi chủ thể chết, sau đó tự động rời khỏi.

- Ta biết những thứ này, ta muốn hỏi chính là, Ngữ Linh sẽ có thể kiên trì bao lâu?

- Dưới tình huống bình thường, có thể kiên trì ba ngày chính là cực hạn. Nếu như có thể không ngừng bổ sung đan dược thì thời gian sẽ tiếp tục trì hoãn.

- Lúc ấy Ngữ Linh mang theo bao nhiêu đan dược?

- Không có.

- Cái gì? Làm sao lại không có?


Trái tim Tô Thiên Sóc hung hăng co rụt lại, Tô Triệt ở phía sau cảm thấy lạnh người.

Các chủ Thiên Thu các tiếc nuối nói:

- Lâm cô nương để nhẫn không gian của nàng lại, không có mang đi bất kỳ vật gì. Nàng muốn tra rõ ràng chủ sử sau màn, nhưng không muốn biến mình thành tù binh, bị người khác khống chế. Cho nên...

Đôi mắt Tô Triệt nổi lên lệ quang, thanh âm hơi run:

- Mẫu thân của ta... Chết rồi?

- Trầm túc lão không nguyện ý nhìn thấy Lâm cô nương cứ thế mà chết đi, ở trên đường đã để lộ tình huống huyết châu, vị trưởng lão thần giáo kia cho nàng cho ăn đan dược.

- Mẫu thân của ta còn sống?

- Lâm cô nương sống đến thần giáo, bị giam tại trong hắc lao vơ vét ý thức. Huyết châu ghi chép tới đó liền kết thúc.

- Ngài có ý gì??

- Ta rất không nguyện ý nói như vậy, nhưng... Lâm cô nương đã chết rồi, chết trong địa lao.

Tô Triệt lảo đảo mấy bước, suýt chút nữa ngã ở trên mặt đất, nước mắt tràn mi mà ra.

Nếu như lúc ấy càng quả quyết chút, trực tiếp đưa tiễn mẫu thân, mẫu thân sẽ không phải chết, là hắn đã hại chết mẫu thân.

Tô Thiên Sóc nhắm mắt lại, nước mắt trượt xuống gương mặt.

Các chủ Thiên Thu các than nhẹ:

- Tin tức cuối cùng huyết châu truyền đến rất mơ hồ, nhưng bọn hắn hẳn là đã từ đạt được thứ bọn hắn muốn trong ý thức của Lâm cô nương. Tiếp đó, chính là muốn lùng bắt Tô Niệm.

Tô Triệt cố nén bi thương, hỏi:

- Phụ thân, ngài biết Niệm nhi ở đâu sao? Mẫu thân chết rồi, chúng ta không thể nào lại để cho Niệm nhi gặp nạn.

- Mẫu thân ngươi chỉ biết thân phận Niệm nhi, không biết nàng giấu ở đâu. Nhưng...

- Nhưng cái gì?

- Tô Niệm đang ở Tây Bộ, bây giờ cũng đã biết chuyện phát sinh ở nơi này, ta sợ nàng xúc động, sẽ tới Vạn Đạo Thần Giáo mạo hiểm.

Các chủ Thiên Thu các nói:

- Trong khoảng thời gian này chúng ta vẫn một mực quan sát xung quanh, không nhìn thấy Tô Niệm trở về. Nhưng sau hai ngày xảy ra chuyện, có một vị cô nương yêu mị lại ẩn hiện ở gần đó, còn hỏi thăm qua đệ tử thánh địa.

- Cô nương yêu mị?

- Không có nhìn lầm, hẳn là Thiên Hồ linh văn. Nàng mị hoặc một vị đệ tử, từ nơi đó hỏi thăm thánh địa tổn thất tình huống, cũng đã hỏi Lâm cô nương chuyện, sau đó liền biến mất.


- Thiên Hồ linh văn? Ta nhớ không lầm, Chiến tộc mạnh nhất trong Vạn Đạo Thần Giáo chính là Hướng gia, quanh năm đóng giữ Thiên Khải chiến trường.

- Thiên Hồ Hướng gia, Chiến tộc bảo vệ của Vạn Đạo Thần Giáo, cực ít xuất hiện ở hạ giới, toàn tộc sinh sống tại Thiên Khải.

- Nữ tử này tới đây làm gì?

Tô Thiên Sóc lần nữa cảnh giác, rõ ràng đều đã bắt đi, còn muốn đến hỏi?

Tô Triệt bỗng nhiên nói:

- Chờ một chút, ta đột nhiên nghĩ tới, lúc trước Khương Phàm tại Thượng Thương cổ thành nghênh chiến hoàng đạo, giống như bị Vạn Đạo Thần Giáo lên án mạnh mẽ việc Khương Phàm cuốn đi một vị trưởng lão của bọn hắn, chính là Thiên Hồ linh văn.

Tô Thiên Sóc khẽ nhíu mày:

- Tựa như có chuyện như vậy. Chẳng lẽ Khương Phàm phái người tới??

Đúng vào lúc này, tia sáng tại Thiên Thu các đột nhiên tối xuống.

Tô Thiên Sóc bước nhanh đi đến bên ngoài, ngước nhìn bầu trời mờ tối, sắc mặt nghiêm túc:

- Đó là cái gì?

Mây mù cuồn cuộn, nhanh chóng tối dần, giống như con sông lao nhanh bao phủ thánh địa, còn không ngừng liên tục lan tràn về bốn phương tám hướng, từ trăm dặm đến vài trăm dặm, tình thế không giảm.

Ô áp áp để cho người ta kiềm chế, sợ hãi.

Mây mù kịch liệt nhấc lên ngay phía trên thánh địa, táo bạo càng hỗn loạn, lại từ từ hình thành vòng xoáy khổng lồ như cơn lốc, tràn ngập khí tức tuyệt vọng.

Các đệ tử đang thu dọn phế tích liền nhao nhao ngẩng đầu, bọn hắn chưa bao giờ thấy qua hình ảnh rung động như vậy, mây mù như giang hà, như quần sơn, cứ mà đặt ở đỉnh đầu bọn họ như vậy.

- Thất thần làm gì, mở ra pháp trận!

Tô Thiên Sóc gào thét phá tan sự an tĩnh nơi Địa Thánh.


Tất cả trưởng lão đệ tử sợ hãi bừng tỉnh, tranh nhau chen lấn xông về pháp trận còn không có tu sửa xong.

Bọn hắn không ngừng chạy không ngừng ngẩng đầu, đây lại là ai tới, chẳng lẽ còn là Vạn Đạo Thần Giáo sao?

Ong ong ong...

Các tế đàn dâng lên ánh sáng, bành trướng mãnh liệt, va chạm không trung, giữa nhau nhanh chóng kết nối.

Một pháp trận quét sạch phạm vi trăm dặm đã sắp thành hình.

Nhưng đúng vào lúc này, bên trong vòng xoáy khủng bố đến nặng nề trên không trung đột nhiên bùng lên cường quang, giống như vạn tia lôi đình quấn quanh, trong chốc lát đã rực sáng cả đất trời, khiến người ta mắt mở không ra.

Một cây chiến kỳ tráng kiện từ trên trời giáng xuống, cao tới ngàn trượng, thế như cự nhạc, bao quanh lít nha lít nhít phù văn, xiềng xích, cuồng vũ đầy trời.

Ầm ầm!!

Chiến kỳ rơi xuống, trong nháy mắt đã đánh tan pháp trận đang thành hình, đánh tổ từ tới thánh địa.

- Không!!

Số lượng lớn túc lão bỗng nhiên biến sắc, tiếng hét đầy thê lương.

Ầm ầm...

Chỗ núi đá Tổ từ bị xuyên qua toàn bộ, cung điện trên đỉnh núi trong nháy mắt đã bị hủy diệt, ngọn núi nguy nga kịch liệt sụp đổ, loạn thạch gào thét bay lên.

Chiến kỳ cuồng vũ, phù văn xiềng xích quấn quanh bỗng nhiên giơ lên, khuấy động đất trời, vẩy xuống dãy núi, trùng kích giữa không trung.


— QUẢNG CÁO —