Đan Đại Chí Tôn

Chương 1943: Ký ức trong rừng rậm



Kim Bằng bỗng nhiên hất nó ra, tự mình vọt vào trong rừng rậm tìm kiếm những mãnh cầm có linh trí.

- Ai nha!! Tính tình còn không nhỏ!!

Tặc điểu trợn trắng mắt, hàng giả? Đại gia là thế thân!

Khương Phàm yên lặng đi tại trong phế tích, hô hấp lấy không khí nóng rực, cho dù cách nửa tháng, vẫn có thể cảm nhận được năng lượng lưu lại Phượng Hoàng ở bên trong.

Phế tích tung hoành mấy trăm dặm, có thể thấy được chiến trường thảm liệt lúc ấy.

Hắn cơ hồ có thể tưởng tượng đến Khương Qua tuyệt vọng cùng không cam lòng ngay lúc đó.

Cái chết cùng thất bại như vậy, đối với người cao ngạo như Khương Qua mà nói, không thể nghi ngờ chính là sỉ nhục.

Nhưng, vùng rừng rậm này vô cùng tươi tốt, cũng không phải thẳng tắp đến hướng tây, mà là chếch đi đến hướng bắc hơn ba ngàn dặm, theo lý mà nói nên tính là một vị trí ẩn nấp.

Lúc ấy khẳng định Khương Qua cũng là vô cùng cẩn thận.

Ai có thể tinh chuẩn khóa chặt đến nơi đây, ai có thể không một tiếng động vây bắt hắn.

- Có biến!! Có biến!!

Không đến một giờ, tặc điểu liền vỗ cánh uỳnh uỵch vội vã trở về:

- Man Hoang Chiến tộc!!

Khương Phàm cau chặt lông mày:

- Man Hoang Chiến tộc?

- Là Man Hoang Chiến tộc vây bắt Khương Qua.

- Ngươi xác định??

- Ta đều đã xác nhận qua cùng ba linh điểu, bọn chúng đều nói khuya hôm đó có lôi triều chiếm cứ ở chỗ này, hẳn là Long Lân Lôi Mã đang bế quan. Tại thời khắc quan trọng nhất, không gian đột nhiên sụp đổ, ba con quái vật cao mấy chục mét, mọc ra hai cánh giết ra đến, dựa theo miêu tả, rất có thể chính là Man Hoang Chiến tộc!

- Ba Thánh Linh?

Khương Phàm hít vào một ngụm khí lạnh, Man Hoang Thánh Linh không chỉ có nhanh nhẹn, dũng mãnh, hiếu chiến, mà còn có thể khống chế không gian, trách không được Khương Qua gánh không nổi.

Chờ chút!

Khương Phàm đột nhiên nghĩ đến một vấn đề.

Lúc đó nghênh chiến truyền nhân Man Hoang Chiến tộc tại Đọa Lạc Thiên Quốc, giống như đã cảm nhận được qua đế uy.

Chẳng lẽ là Man Hoang Thánh Linh lần theo khí tức đế huyết tìm tới?

Tặc điểu nhìn Khương Phàm:

- Còn ôm hi vọng không? Đây chính là Man Hoang Chiến tộc.

Khương Phàm đứng tại chỗ, sắc mặt u ám, đúng vậy, đây chính là Man Hoang Chiến tộc!

Cho dù ở kiếp trước, hắn không nguyện ý trêu chọc nhất chính là đám ma quái Man Hoang độc bá Đông Bắc kia, ngay cả thời kỳ huy hoàng nhất của Vạn Thế Thần Triều, Thương Huyền cộng tôn, hoàng đạo thần phục, cũng chỉ có nơi đó lạnh nhạt đối đãi.

Khương Phàm biết rõ nơi đó nguy hiểm, cũng biết rõ đám quái vật kia khủng bố.

Tưởng tượng lúc Vạn Thế Thần Triều mới bắt đầu thế chân vạc, Tu La từng suất chúng ngũ chinh Man Hoang, kết quả hai thua ba hòa, cuối cùng bức bách tình thế nguy hiểm tại Thiên Khải chiến trường, cùng cục diện mẫn cảm của Thương Huyền, sau khi thương nghị cùng Thiên Hậu, đã bí mật ký kết điều ước hòa bình, không xâm phạm lẫn nhau.

Không nghĩ tới, vậy mà lại đối mặt cùng Man Hoang Chiến tộc.

Bây giờ Khương Phàm thật đúng là không có thực lực, cũng không có lực lượng, đến vùng đất Man Hoang cưỡng đoạt đế cốt.

Nhưng, Khương Qua và Long Mã chết trên tay bọn họ, thay đổi tình cảnh đế cốt bị bọn hắn cướp đi, thù này thực sự nuốt không trôi.

Tặc điểu khuyên nhủ:

- Chuyện đã qua đi một tháng, đế cốt hẳn là đều đến tổ địa Man Hoang Chiến tộc, nói không chừng cũng đã bắt đầu dùng, vẫn là đừng kiên trì.

Khương Phàm nhắm lại mắt, dùng sức nắm tay:

- Đi Man Hoang!

- Ngươi muốn làm gì? Chịu chết sao!!

- Cùng bọn hắn nói chuyện.

- Nói chuyện gì? Bàn bạc làm sao ăn ngươi, hay là hấp, là bỏ vào dầu chiên?

- Nghĩ biện pháp thu hồi đế cốt, cho dù là một cái! Việc cấp bách, nhất định phải thủ vững ở Luân Hồi bí cảnh!

Khương Phàm ngồi vào trên mặt đất, một bên suy nghĩ cách đàm phán cùng Man Hoang Chiến tộc, một bên chờ đợi Kim Bằng trở về.

Nhưng, Kim Bằng lại biến mất, cho đến khi trời tối cũng chưa trở lại.

Khương Phàm lo lắng xảy ra chuyện ngoài ý muốn, mang theo tặc điểu tìm kiếm khắp nơi, nhưng mãi vẫn không tìm được bóng dáng Kim Bằng.

Cho đến ba ngày sau, Kim Bằng trở về.

- Ngươi đã đi đâu?

Khương Phàm sốt ruột, Kim Bằng là khế ước thú đầu tiên của Thiên Hậu, tình cảm thâm hậu, nếu quả thật xảy ra chuyện ngoài ý muốn, hắn thực sự không biết nên bàn giao thế nào.

Kim Bằng mở miệng nói tiếng người:

- Lúc ấy vây bắt Khương Qua chính là ba Man Hoang Thánh Linh, Lôi Mã chết ngay tại chỗ, nhưng sau khi Khương Qua liên tiếp huyết chiến, quả thực là đã chém giết toàn bộ ba Man Hoang Thánh Linh.

Khương Phàm vừa mừng vừa sợ:

- Khương Qua thắng?? Vậy hắn đâu rồi!!

Tặc điểu có chút há mồm:

- Ngươi tra từ chỗ nào? Sao ta không có tra được?

Kim Bằng nói:

- Trận chiến đấu ngay lúc đó vô cùng thảm liệt, tác động đến mấy trăm dặm, số lượng lớn chim thú đều chạy trốn, cơ hồ không có người nào biết chuyện sau cùng. Nhưng, sau khi ta truy tra ba ngày, đã từ một linh điểu nhận được tin tức.

- Trước khi chiến đấu bộc phát, cũng chính là trước lúc Lôi Mã bắt đầu đột phá, một nữ tử đã tập trung vào nơi này. Chuyện sau đó, ta thực sự không có tra được. Nhưng, chuyện xảy ra sau ba ngày, lại có một quái vật, cũng chính là cường giả Man Hoang Chiến tộc giáng lâm, ở chỗ này đã điều tra nửa ngày sau đí thì rời khỏi.

Khương Phàm cau mày, tâm tư lấp lóe.

Chẳng lẽ là nữ tử kia mang Khương Qua đi?

Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, Khương Qua giết tới cuối cùng khẳng định là đã vận dụng đế cốt, mà ba Thánh Linh Man Hoang lại vận dụng 'Chiến Thần Phẫn Nộ', mượn lực của cường giả cấp bậc Thánh Vương.

Như vậy, sau khi tên Man Hoang Chiến tộc kia giáng lâm, hẳn là Thánh Vương bị mượn dẫn năng lượng.

Khương Phàm trầm giọng hỏi:

- Ngươi xác định là một nữ tử?

Kim Bằng bảo đảm nói:

- Ta đã cẩn thận điều tra, đúng là nữ tử.

Khương Phàm nghiêm túc nói:

- Ý của ta là, một? Mà không phải còn có những cường giả khác, chỉ có một mình nàng? Tin tức này rất quan trọng.

Tặc điểu kỳ quái:

- Có cái gì không giống nhau sao?

Khương Phàm lắc đầu:

- Một nữ tử, tin tức này rất kỳ quái. Nếu như các chi đội lùng bắt của hoàng tộc, hoàng đạo, hẳn là xuất động thành đàn, cuối cùng hẳn là Khương Qua đã bị bọn hắn bắt đi. Chỉ có một người mà nói, hoặc là thế lực bình thường, hoặc là tán tu. Nhưng, Khương Qua là Thánh Linh cảnh, còn mang theo đế cốt, tán tu bình thường không tới gần được.

Tặc điểu đảo con mắt đi lòng vòng, giống như thật sự có đạo lý như thế.

- Ta lại điều tra thêm tra. Trong rừng rậm có rất nhiều Yêu thú, khẳng định còn có nhớ.

Kim Bằng vỗ cánh bay lên không, biến mất trong rừng rậm.

- Ba ngày!! Ba ngày sau tập hợp ở chỗ này!

Khương Phàm cũng xông vào rừng rậm, tìm kiếm Yêu thú có linh trí.
— QUẢNG CÁO —