- Ta coi trọng nàng, nhưng cuối cùng ta cũng không có đụng nàng. Nữ tử kia thực sự quá độc ác, hạ dược đều mơ hồ, cũng không biết ý chí từ chỗ nào tới, lại lấy tay bắt bỏ mặt mình ra, còn móc con mắt, lúc ấy ta đều sợ tè ra quần.
- Sau đó thì sao??
- Ta bị dọa đến tỉnh rượu, liền suốt đêm rời khỏi Chư gia bọn hắn, chuyện kế tiếp ta không biết, ta thật không biết.
Khương Phàm và bọn người Lãnh Tuyền trao đổi ánh mắt, đều thoáng nhẹ nhàng thở ra.
Xem ra Cẩm Tú còn có hi vọng còn sống, mà không có bị tên súc sinh kia chà đạp.
- Ta oan uổng quá! Ta thật sự quá oan uổng! Thả ta đi đi, ta cam đoan cái gì cũng không nói.
Từ Thát Khấu khóc lóc khẩn cầu.
- Còn chưa có kết thúc đâu. Vấn đề thứ hai, liên quan tới Trạch Thiên Các.
Khương Phàm vừa muốn uy hiếp, Từ Thát Khấu hoảng hốt vội nói:
- Ta nói!! Ta biết!! Ta biết rất nhiều, ta đều nói!
- Vậy thì ngươi nói hết ra những gì ngươi biết.
- Bắt đầu từ lúc hoàng thất không coi trọng Trạch Thiên Các sao? Chờ một lát... Ta ngẫm lại... Ngẫm lại...
Sau khi Từ Thát Khấu tự hỏi, liền vội vàng nói:
- Sau khi Vạn Thế Thần Triều bị hủy diệt trăm năm, ngay lúc đó Đại hoàng tử Chu Diễm đã tiếp quản hoàng vị, trở thành Xích Thiên Nhân Hoàng mới, cũng tại vị hơn ba trăm năm. Hắn hận thấu Trạch Thiên Các, còn xem nơi đó như sỉ nhục của hắn, cho nên trên mặt nổi là không trọng dụng đến nơi đó, nhưng thật ra là đang tra tấn nơi đó.
Hắn chuyển cả tòa Trạch Thiên Các đến tầng đầu tiên, bố trí phong ấn, bất kỳ người nào cũng không được ra ngoài, để người ở bên trong tu luyện bình thường, sinh hoạt bình thường, thậm chí còn cung cấp dư thừa tài nguyên. Tương đương với việc bọn hắn sống trong một tiểu thế giới hoàn toàn phong bế, không biết tình huống bên ngoài, không hiểu rõ thế giới bên ngoài, mỗi ngày chính là tu luyện cùng sinh hoạt, sau đó... thành thân sinh con.
- Sau đó thì sao? Nói nhanh một chút!
Lãnh Tuyền nhịn không được ép hỏi.
- Có người chuyên tiếp cận Trạch Thiên Các, một khi bên trong sinh ra linh văn biến dị, linh văn đặc biệt, hoặc là Thánh phẩm linh văn, lập tức mang ra, bồi dưỡng thành tử sĩ.
Khương Phàm cau chặt lông mày, lập tức nghĩ đến một từ, nuôi nhốt!!
Chu Diễm coi Trạch Thiên Các thành căn cứ bồi dưỡng linh văn rồi?
Chẳng phải là nói, người ở bên trong cũng giống như súc vật, sinh trưởng, tu luyện, giao phối, sau đó vì hoàng thất cung cấp linh văn phong phú?
- Đây giống như phong cách làm việc của hoàng thất thần triều sao?
Ngư Cung âm trầm sắc mặt, cách làm này thật sự quá tà ác, quá tàn khốc.
Độc Cô Sát, Độc Cô Kiếm Linh đứng ở bên ngoài hàng rào sắt, cũng bị tin tức kích thích này làm cho kinh đến.
Thì ra hoàng thất không chỉ không xem trọng tận dụng Trạch Thiên Các, mà là đang chà đạp nơi đó, đang dùng phương thức cực đoan ép giá trị nơi đó.
Khương Phàm hỏi:
- Lão tặc còn sống không?
Từ Thát Khấu nói:
- Ngươi nói chính là Chu Diễm sao? Còn sống!!
Khương Phàm khẽ nhíu mày:
- Ngươi có thể xác định?
Ngư Cung và đám đều lộ kinh sợ, Nhân Hoàng ngàn năm trước lại còn sống?
Độc Cô Sát, Độc Cô Kiếm Linh trao đổi ánh mắt, đều không dám tin.
Tuổi thọ của Thánh Vương cảnh phổ biến có thể đạt tới hơn tám trăm tuổi, bởi vì hoàng thất Cửu Thiên Huyền Hỏa có thể diễn biến khí tức sinh mệnh, cho nên trên lý luận Chu Diễm có thể sống nghìn tuổi, nhưng từ từ khi Chu Diễm sinh ra đến bây giờ, hẳn là đã hơn một ngàn năm, làm sao có thể còn sống?
- Ta là nghe người của hoàng thất nói. Sớm tại ba trăm năm trước, Chu Diễm đã phong ấn mình, tế hiến tặng cho hoàng thất. Nói đúng hơn là, hắn từ bỏ hết thảy thế tục, triệt để giam cầm cơ thể linh hồn, giống như hoạt thi, dùng cái này trì hoãn thời gian chết. Nếu như hậu thế có cần, hắn sẽ nhanh chóng thức tỉnh, vì hoàng thất liều chết một trận chiến, nếu như hậu thế an bình, hắn sẽ từ từ mục nát bên trong phong cấm.
Từ Thát Khấu mặc dù là một thiếu gia ăn chơi, nhưng người kết giao rất nhiều, cũng ưa thích Bát Quái, cho nên những chuyện hắn biết thật đúng là không ít.
Nếu không sao Chu Diễm cao ngạo có thể mình biến thành vũ khí giống như một công cụ.
- Một vấn đề cuối cùng, nếu như ta muốn trà trộn vào Huyền Hương thương hội bên trong nội thành, cần làm cái gì?
- Ta dẫn ngươi đi, quá đơn giản.
- Ngươi thấy ta giống đồ đần?
- Không không không, ngươi giữ lại ta, ta cam đoan trăm phần trăm phối hợp.
- Ngươi là nhất định phải chết tại nơi đây, nhưng chết như thế nào, quyết định bởi biểu hiện của ngươi. Bây giờ, ngươi lập tức nghĩ ra một ý kiến cho ta, hay là ta lại tra tấn ngươi hai ba ngày?
- Ta nghĩ! Ta bây giờ liền nghĩ!
Từ Thát Khấu không lo được cầu khẩn, con mắt quay tròn xoay chuyển.
- Phải nhanh!!
- Ta... Ta đang suy nghĩ... Ta đang nghĩ.
- Nhanh!!
- Ta ta ta...
- Lãnh Tuyền bắt đầu đi, tra tấn đến khi chết!
- Chờ một chút, nghĩ ra! Ta nghĩ ra rồi!
- Mau nói.
- Người trong nội thành đều có ngọc bài đặc biệt, người bên ngoài muốn đi đến thì cần phải đi xin mời ngọc bài, nhưng quá trình xin mời rất phức tạp. Ta ở chỗ này vừa vặn có chút ngọc bài đặc chế, có thể tùy ý thông hành nội thành.
- Ngọc bài gì?
- Nếu như ta nói, các ngươi nhất định phải tha ta!
- Vẫn ngược nhẹ nhỉ, Lãnh Tuyền, giao cho ngươi!
- Không cần, ngọc bài này của ta thật rất đặc thù, nếu như các ngươi có thể cầm tới, đừng nói đến tầng đầu tiên, chính là đều có thể tiến Kim Luân vương phủ! Mà...
- Mà cái gì?
- Mà không có bất cứ kẻ nào sẽ hoài nghi thân phận của các ngươi.
- Ồ? Có như thế này ngọc bài?
- Có! Ngàn lần chính xác!
- Tốt, ta có thể tạm thời tha cho ngươi, nhưng nếu như ngọc bài xuất hiện bất kỳ vấn đề gì, ta sẽ để cho ngươi sống không bằng chết.
- Ngươi phải thả ta! Nhất định phải thả ta!
- Nếu như ngươi biểu hiện tốt, trước khi ta rời khỏi hoàng thành, sẽ ném ngươi tới con sông ngoài thành. Có thể sống hay không, xem tạo hóa của chính ngươi.
- Tốt tốt tốt, ta nói. Người ngoài đều biết phụ vương ta sủng ái ta, dung túng ta, mặc kệ làm cái gì đều có thể tha thứ, nhưng kỳ thật hắn không phải thật sự sủng ái ta, mà là lợi dụng thân phận hoàn khố của ta, tùy ý ra vào nội thành, thay hắn xử lý một ít chuyện âm u. Ví dụ như chỉ huy một ít người ám sát, ví dụ như bí mật kết giao với một ít người, hay là như tự mình di chuyển một thứ gì đó, tóm lại nhiều vô số, đều là ta làm. Ta là hoàn khố trong mắt người khác, sẽ chỉ vung vẩy tiền tài, đùa bỡn nữ tử, cho nên lên tới vương hầu hoàng thất xuống đến môn phiệt thế gia, đều không có ai thật sự để ý đến ta.