Đan Đại Chí Tôn

Chương 2



Khương Nhân quái dị nhìn qua Khương Phàm.

Tên Khương Phàm này mặc dù lai lịch bí ẩn, đến Bạch Hổ thành tám năm cũng rất xuất quỷ nhập thần, nhưng lại một mực cự tuyệt tiếp nhận kiểm nghiệm linh căn, càng né tránh thức tỉnh linh văn, rõ ràng chính là một tên phế vật. Hắn lại là ngũ phẩm linh văn cao quý, hiện tại càng là Linh Anh cảnh thất trọng thiên.

Khương Phàm cũng dám chủ động khiêu chiến mình?

- Bọn người Yến tướng quân đang trêи đường tới đây, hôn sự hôm nay của các ngươi sẽ không thành công đâu! Nếu như ta tử vong ngoài ý muốn cũng sẽ tạo ra nghi vấn cho liên hợp cứ điểm, nhưng leo lên Phong Vân Đài, chết sống có số.

Khương Phàm tỉnh táo lại, ứng đối với đám lão nhân trong điện, ánh mắt Khương Hồng Dương lấp lóe, nhìn qua Khương Nhân nhẹ gật đầu.

- Được! Ta tiếp nhận lời khiêu chiến của ngươi! Nhưng Phong Vân Đài ngày mai, toàn thể tộc nhân Khương Vương phủ đều sẽ tới trợ trận, càng cần mọi người của tám đại cứ điểm đến chứng kiến. Mệnh ngươi cùng muội muội ngươi, đánh một trận kết thúc.

Khương Nhân muốn trước mặt mọi người phế đi Khương Phàm, làm cho tất cả mọi người đều biết trực hệ Khương gia triệt để không còn người nào, cho dù là một đứa con nuôi.

Cứ như vậy thì hắn có thể danh chính ngôn thuận lên làm người thừa kế Khương Vương phủ.

- Ngày mai, tại Phong Vân Đài.

Khương Phàm đưa ánh mắt oán hận đảo qua tất cả mọi người trong điện, ôm lấy muội muội đang suy yếu lại hoảng hốt rời khỏi đại điện.

- Ngày mai, không nên lưu tình, trực tiếp giết chết.

Khương Hồng Dương nhìn bóng lưng Khương Phàm, mệnh lệnh cho Khương Nhân.

- Hắn sẽ không sống sót để đi xuống Phong Vân Đài đâu.

Khương Nhân kiêu ngạo ngẩng đầu, chỉ là giết một tên phế vật mà thôi, rất đơn giản.

Khương Phàm ôm Khương Uyển Nhi vừa rời khỏi Khương Vương phủ, đối diện đã đụng phải đội ngũ đón dâu nhiệt nhiệt nháo nháo.

- Uyển Nhi, ha ha, Tiểu Uyển Nhi của ta! Ta tới đón nàng về nhà đây.

Mặt mũi Tiêu Khuê tràn đầy dữ tợn, hai mắt kϊƈɦ động tỏa ra ánh sáng.

Đội ngũ còn chưa tới phía trước Khương Vương phủ hắn đã tung người xuống ngựa, vô cùng lo lắng lao đến.

- Cút!

Khương Phàm gầm thét, tiếng hét chấn cả phố dài.

Sắc mặt Tiêu Khuê âm trầm nhìn Khương Phàm:

- Tiểu phế vật, ngươi vừa mới nói cái gì?

- Vương gia không ở đây, huynh trưởng như cha, hôn sự của nàng do ta làm chủ! Muội muội ta, không gả.

Khương Phàm ôm chặt Uyển Nhi, tùy thời chuẩn bị giết ra ngoài.

- Ngươi là cái thá gì, nơi này là nơi ngươi có quyền nói chuyện sao. Khương Vương phủ đã hứa gã nàng cho ta, nàng chính là nữ nhân của ta. Người đâu, tới đoạt lại cho ta.

Tiêu Khuê bỗng nhiên phất tay, các binh vệ mặc áo giáp theo sau lưng ầm vang xuống ngựa, hướng phía Khương Phàm bức tới.

- Dừng tay!

Chiến mã lao nhanh, hai chi thiết kỵ nhanh nhẹn dũng mãnh đằng đằng sát khí phá tan đội ngũ đón dâu, vọt tới phía trước.

- Bọn họ đã tới, Uyển Nhi không cần sợ.

Khương Phàm nhẹ giọng an ủi muội muội đang rất hư nhược.

Hai vị tướng quân cầm đầu khoác trọng giáp, khí thế uy nghiêm. Một người cao lớn uy mãnh, bộ ngực rộng rãi, khí tức dũng mãnh chấp nhϊế͙p͙ tâm hồn người khác. Một người thì mặt mũi tràn đầy vết sẹo, dữ tợn buông thả trường đao ba mét tản ra hàn quang um tùm.

Võ tướng trấn thủ Cứ điểm thứ năm - Yến Tranh. Võ tướng trấn thủ Cứ điểm thứ sáu - Côn Bác.

- Yến Tranh tướng quân, Côn Bác tướng quân, các ngươi làm chuyện gì ở nơi này.

Tiêu Khuê chau mày, miễn cưỡng ôm quyền, lại oán hận nhìn về phía Khương Phàm.

Yến Tranh nhìn Khương Phàm cùng Khương Uyển Nhi trong ngực hắn, cao giọng nói:

- Vương gia sống chết không rõ, lúc này không nên gả cưới.

- Khương Vương phủ đã đáp ứng hôn sự, cũng thu sính lễ, hôm nay ta nhất định phải mang Khương Uyển Nhi đi!

Tiêu Khuê tham luyến sắc đẹp của Khương Uyển Nhi đã rất lâu rồi, thời điểm trước đó Khương Uyển Nhi mang theo ánh sáng quá loá mắt, hắn chỉ có thể trông mà thèm nóng lòng nóng ruột. Hiện tại Khương Uyển Nhi đã bị phế đi, hắn phải bất chấp tất cả để đạt được nàng.

Nếm thử hương vị đệ nhất nữ thiên tài Bạch Hổ quan ngày xưa.

- Ta nói không đủ rõ ràng?

- Không phục thì gọi phụ thân ngươi đến cùng ta đàm luận!

Hai mắt Yến Tranh lạnh lẽo nhìn qua Tiêu Khuê, quanh năm huyết chiến tích lũy sát phạt chi khí giống như thực chất tràn ngập trêи phố dài.

- Tất cả dừng tay!

Khương Nhân từ trong Khương Vương phủ đi ra, nói vài câu gì đó ở bên tai Tiêu Khuê

- Ngày mai? Ta còn phải đợi đến ngày mai?!

Tiêu Khuê gầm nhẹ, hắn nhịn không được đến tối nay, thế mà còn chờ ngày mai?

- Ngày mai ta sẽ giết chết hắn.

Tiêu Khuê vô cùng bất mãn nhưng đành cắn răng miễn cưỡng đồng ý.

- Ngày mai tại Phong Vân Đài, xin mời tất tướng quân cả cứ điểm trình diện, chứng kiến ta cùng Khương Phàm luận võ, quyết đấu công bằng, chết sống có số.

Khương Nhân liếc mắt nhìn đến Khương Phàm, chỉ để lại một câu liền quay người rời đi.

- Tiểu phế vật, hôm nay ta tha cho ngươi. Nhưng nàng là nữ nhân của ta, chớ đụng lung tung.

Tiêu Khuê trở mình lên ngựa, mang theo đội ngũ đón dâu rời khỏi phố dài.

- Khương Phàm, ngươi muốn lên Phong Vân Đài? Là bọn hắn bức ngươi?Không cần sợ, nếu hôm nay chúng ta đã tới liền sẽ thay huynh muội các ngươi làm chủ.

Yến Tranh cưỡi chiến mã đi vào trước mặt Khương Phàm.

- Là do ta lựa chọn, ta muốn bảo vệ muội muội ta. Ta muốn chứng minh dòng chính vẫn còn có người. Hai vị tướng quân, cám ơn các ngươi hôm nay đã tới, đại ân này, ta xin nhớ kỹ.

Khương Phàm ôm Khương Uyển Nhi, hướng hai vị tướng quân thi lễ một cái, sau đó rời khỏi nơi này.

Yến Tranh nhìn bóng lưng Khương Phàm rời đi, thần sắc trêи mặt phức tạp.

- Hắn còn chưa thức tỉnh linh văn, lấy cái gì khiêu chiến Khương Nhân.

- Ngày mai hắn chỉ cần lên đài, Khương Nhân sẽ lấy mạng của hắn.

Côn Bác kỳ thật cũng không hiểu bao nhiêu đối với đứa con nuôi này, càng không gặp qua mấy lần.

- Tính ra, hắn đến Khương Vương phủ cũng đã tám năm.

Yến Tranh còn nhớ rõ đó là vào một đêm khuya tám năm trước, một vị lão già mù đi ra từ hắc ám bạo loạn trong Đại Hoang, dẫn một tiểu hài gõ cửa Bạch Hổ quan, tiến vào Khương Vương phủ. Không ai biết thân phận của bọn hắn, cũng không ai biết bọn hắn nói với Khương Vương chuyện gì. Nhưng vào ngày thứ hai, Khương Vương vậy mà thu dưỡng tiểu hài tử kia, cũng ban lấy họ Khương, đặt tên là Phàm.

Đêm đó, người trấn thủ cứ điểm thứ năm mà lão nhân gõ cửa chính là hắn.

Một màn kia, đến nay hắn vẫn không quên.