Đan Đại Chí Tôn

Chương 219: Phục sát trong đêm tối (4)



Mộ Dung Xung cẩn thận đến quan sát hai người trong sơn cốc, mượn ánh lửa có thể xác định đấy đúng là Khương Phàm, từ khí tức tràn ngập đến xem cũng là Linh Nguyên cảnh nhất trọng thiên.

Không sai được!

Thế nhưng... hắn luôn cảm thấy sức lực có chỗ nào đó không đúng.

Là quá lo lắng sao?

Mộ Dung Xung nhìn một chút, ý thức bỗng nhiên có chút hôn mê, cảnh tượng trong tầm mắt đều mơ hồ.

Hắn theo bản năng lắc lắc đầu, muốn hoạt động lại phát hiện toàn thân suy yếu vô lực.

Mộ Dung Xung tưởng rằng thương thế còn chưa có khỏi hẳn liền lại liên tiếp nuốt thêm hai viên đan dược, yên lặng điều trị. Thế nhưng khi hắn vận chuyển công quyết, luyện hóa đan dược đã cũng đem 'Hóa Cốt Thủy' cùng 'Mê Hồn Tán' tràn ngập trong không khí đều đưa vào thân thể, nhanh chóng khuếch tán.

Cứ như vậy trong giây lát, Mộ Dung Xung cảm giác hôn mê cùng suy yếu lại tăng lên.

- Không hề phát hiện thứ gì cả.

Tang Long cùng Triển Nguyên Minh liên tiếp trở về, hồng hộc thở hổn hển, cũng đều dùng sức lắc đầu, cũng có triệu chứng tương tự.

Hai người cũng không nghĩ nhiều, vội vàng đưa mấy khỏa đan dược vào trong miệng.

Mộ Dung Xung nhíu mày nhìn bọn hắn chằm chằm.

- Các ngươi thế nào?

- Không có việc gì, chỉ là vết thương nhỏ.

- Có phải... choáng đầu hay không? Vô lực? Xương cốt... đau từng cơn?

Hai người Tang Long sững sờ:

- Đúng vậy.

- Không tốt! Trúng độc!!

Mộ Dung Xung đột nhiên biến sắc.

Lúc này, tiểu xà tiềm phục tại chỗ tối vọt về chỗ Khương Phàm, cái đuôi nhỏ một chỉ phía tây, phát ra tiếng tê tê quái khiếu.

- Đến rồi!

Văn ấn hỏa dực phía sau lưng Khương Phàm lập tức tách ra quang hoa màu vàng chói mắt, hỏa diễm mãnh liệt mà ra, hóa thành hai cái hỏa dực.

- Có khách đến, phải hầu hạ thật tốt thôi!

Khương Phàm một phát bắt được Yến Khinh Vũ, phóng lên tận trời, thẳng đến phía tây rừng rậm.



- Ranh con, ngươi dám tính toán chúng ta! Chiến!

Mộ Dung Xung lên cơn giận dữ, cường lực kích phát linh văn, căm tức nhìn Khương Phàm xông lên bầu trời.

Rống!!

Tang Long cùng Triển Nguyên Minh phát ra tiếng gào thét thật lớn, toàn thân cương khí tạo thành Hắc Hùng cùng Man Ngưu, dã man, cuồng bạo, khí thế kinh người.

Số lượng lớn cây cối kịch liệt lắc lư, lá cây bay lên đầy trời.

Khương Phàm lăng không xoay chuyển, quăng Yến Khinh Vũ về phía không trung, tự mình cúi đầu lao xuống, thẳng đến Mộ Dung Xung.

Liệt diễm cuồn cuộn, mãnh hổ khiếu thiên, hướng phía dưới núi ầm vang mà tới.

- Đến đây!

Tay phải Mộ Dung Xung hoàn toàn biến thành vuốt sói, toàn thân cương khí như lôi điện bạo động, toàn bộ hội tụ đến trên vuốt sói. Chân tay hắn đạp tan mặt đất trong nháy mắt bạo khởi lại trùng thiên mười mấy mét. Một trảo móc hướng về phía mãnh hổ, cương khí như sấm, xé rách Kim Hổ.

Ầm ầm!!

Liệt diễm nổ tung giữa trời cuồn cuộn hơn mười mét.

Mộ Dung Xung không hư hại lông tóc!

Ròng rã chênh lệch hai trọng thiên, tuyệt đối áp chế.

Nhưng...... Mãnh hổ vừa rồi nổ tung, Khương Phàm từ trên trời giáng xuống, quyền sáo chảy ra làn da, nhưng lại dính ngay cả hài cốt, giống như một cái ưng trảo bén nhọn, quấn quanh lấy liệt diễm cùng tử khí, đối kích với vuốt sói của Mộ Dung Xung.

m thanh trầm đục, giống như là hai khối sắt đá nện vào cùng một chỗ, đinh tai nhức óc.

Khương Phàm bị đẩy lui, toàn bộ cánh tay phải đều đã mất đi tri giác, nhưng ngón tay lại bình yên vô sự!

Mộ Dung Xung thì bị rơi xuống, nện xuống trên đất, hắn nhíu mày, sao bọn họ lại không có đập nát tay Khương Phàm?

- Khương Phàm, hôm nay... Chúng ta phải ăn thịt của ngươi!!

Tang Long cùng Triển Nguyên Minh gào thét dã man, liên tiếp bạo khởi, cương khí bạo động, thế như mãnh thú, chấn động trời cao.

Khương Phàm chấn động cánh chim, mạo hiểm tránh khỏi bọn hắn, chuối người xuống như liệp ưng nhào về phía Mộ Dung Xung.

- Không biết tự lượng sức mình!!

Mộ Dung Xung rống to, ý thức lại đột nhiên hỗn loạn, bước chân đều lảo đảo một cái.

Khương Phàm rơi mạnh xuống đất, tàn đao tới tay, huyết khí toàn thân trong nháy mắt sôi trào, da thịt đỏ lên, bốc lên sóng nhiệt.

Tàn đao kịch liệt oanh minh, bạo phát ra đao khí màu tím kinh người.

- Bá Đao Thức!



Khương Phàm toàn lực mãnh liệt mà bổ, đao khí cuồn cuộn thẳng đến Mộ Dung Xung.

Mộ Dung Xung cưỡng ép thanh tỉnh, hai tay hướng về phía trước xen lẫn vào nhau, da thịt căng cứng, lông trắng dựng thẳng như châm, lợi trảo điều động cương khí toàn thân sôi trào, tạo thành phong nhận giao nhau, gào thét chói tai, ngạnh kháng với đao khí.

Ầm ầm!!

Đao khí bạo động dữ dội, cuồn cuộn về bốn phương tám hướng, cây cối xung quanh đều bị vỡ nát.

Hỗn loạn tưng bừng.

Chiến ý Mộ Dung Xung tăng vọt, móng vuốt mãnh liệt chụp mặt đất, tốc độ nhanh đến cực hạn, giống như một tia thiểm điện màu trắng phá tan khí lãng, tới gần Khương Phàm.

Khương Phàm hơi biến sắc, tốc độ thật nhanh.

- Chết đi cho ta!

Mộ Dung Xung đánh ra lợi trảo, hai mắt hiện lên màu xanh lục, lông trắng toàn thân đều dựng thẳng từng sợi, như Bạch Lang đi săn.

Hung tàn, đáng sợ!

Khương Phàm tránh cũng không thể tránh, vội vã đỡ đao ngạnh kháng.

Keng!!

Vuốt sói mang theo lực lượng năm mươi ngàn cân đập vào tàn đao.

Như trọng chùy bạo kích!

Tàn đao miễn cưỡng ngăn lại, nhưng lại trùng điệp đánh vào vai trái Khương Phàm.

Vai trái lập tức vỡ vụn, cả người đều bị đánh bay ra ngoài.

- Tính toán chúng ta, ngươi còn kém một chút...

Mộ Dung Xung đang muốn nhào về phía Khương Phàm, nhưng Yến Khinh Vũ bị quăng ở không trung nhanh chóng rơi xuống.

Nàng tinh tế phiêu dật, trong lúc rơi xuống đã xoay chuyển toàn thân, cương chuy, phi tiêu, đinh thép toàn bộ rải ra, gió mạnh trong nháy mắt va chạm. Tất cả ám khí gào thét bay ra ngoài.

Mộ Dung Xung, còn có Tang Long, Triển Nguyên Minh đang xông tới đều cấp tốc tránh né.

Nhưng... số lượng ám khí quá nhiều, có một số liên tiếp đánh vào trên người bọn họ.

Sau khi bọn hắn kích phát Thú linh văn, da thịt đều trở nên vô cùng cứng rắn, nhưng cương chùy đinh thép những thứ này đều rất sắc bén.

Phía trên là độc dược 'Xà Triền Đằng', vô cùng kịch độc, có thể cấp tốc làm cứng ngắc cơ bắp.

Độc dược xâm nhập vào cơ thể, ba người lập tức phát giác ra vấn đề.