Đan Đại Chí Tôn

Chương 2204: Chém đầu (2)



 

 Hắn cũng không dám ở bên trong ở lâu, thật muốn mệnh! 

 Có thể tạo được quấy nhiễu tránh cho Khương Phàm khỏi đả kích trí mạng đã khó có được! 

 Cự Long lần nữa gào lên đau đớn, đầu rồng kiêu ngạo đầm đìa máu me. 

 Liên tiếp dị biến, chỉ là ngắn ngủi mấy hơi mà thôi, Cự Long đau đớn cùng hồi hộp để 'Long tinh' cùng Vạn Đạo Chân Long mà nó đang dùng toàn lực thả ra lại xuất hiện hỗn loạn. 

 Chu Tước Thủy Tổ nắm lấy cơ hội hoành kích bầu trời, lấy tốc độ cực hạn giống như muốn xé rách không gian, mạo hiểm tránh khỏi Tiểu Long trí mạng cùng hàng vạn long ảnh tràn ngập đất trời, tinh chuẩn vọt vào hốc mắt Cự Long, sau đó... Ầm ầm... Tự bạo... 

 Mặc dù Khương Phàm không phải Thánh Vương thật sự, nhưng khí thế kích phát năng lượng cũng đã tới gần Thánh Vương. 

 Thời khắc này tự bạo, lại giống như một mặt trời sụp đổ trong hốc mắt be bét máu thịt của Cự Long, đầu tiên là mãnh liệt co vào, ngay sau đó lại là ầm vang phóng thích, liệt diễm như lũ quét tuôn ra, tựa như biển gầm sụp đổ, đánh thẳng vào đầu Cự Long. 

 Đầu và xương cốt Cự Long không thể nghi ngờ là bộ phận cứng rắn nhất, nhưng đầu tiên là bị Bạch Tai phá hư, có hàng ngàn hàng vạn vết nứt trải rộng ra các nơi, tiếp đó hài cốt lại bị mở ra da thịt, máu me đầm đìa. 

 Giờ phút này chính là thời điểm yếu ớt, căn bản gánh không được bạo tạc như thế này. 

 Răng rắc! 

 Ầm ầm! 

 Cự Long đang nhấc đầu lên lập tức huyết nhục văng tung tóe, toái cốt bay lên, cùng lúc đó, Khương Phàm toàn lực khống chế thả ra Tinh Thần Đại Táng. 

 Đây là truyền thừa thế giới, che đậy tất cả bí thuật võ pháp thế gian. 

 Lúc này Khương Phàm như phất tay lấy ra một mảnh tinh vực rộng lớn, vô số ngôi sao xẹt qua màn trời che mất Cự Long đang đau đớn gào lên, sau đó tinh thần chôn vùi, nhấc lên trận bạo tạc thảm liệt, chấn động càn khôn, mười phương mênh mông, không gian cũng vì đó mà nhấc lên, mảnh vỡ ngôi sao đánh xuyên trời đất, sóng triều tai nạn phấp phới mấy trăm dặm, cũng vô tình nuốt hết Khương Phàm. 

 Khương Phàm toàn lực phóng thích để hắn vô cùng suy yếu, chỉ có thể thôi động Phần Thiên Chiến Vực bảo vệ mình, bị năng lượng mãnh liệt vô tình hất xông ra bảy tám chục dặm. 

 Bạch Tai đang nằm nhoài dưới mặt đất, được ba bộ Thiên Nhân Chiến Khu bảo vệ, nhưng tương tự cũng tiếp nhận trùng kích hủy diệt, Thiên Nhân Chiến Khu bị phá thành mảnh nhỏ, bay lên đầy trời, ngay cả huyết nhục sau lưng của hắn cũng đều bốc hơi trong nháy mắt. 

 - Ngọa tào... 

 Các cường giả đang tụ tập ở nơi xa hít vào từng ngụm khí lạnh, khoảng cách rất xa xôi ngược lại càng nhìn rõ ràng hơn. 

 Rung động mãnh liệt để bọn hắn run rẩy, linh hồn cũng rung động. 

 Mẫu thân nó, chúng ta đang nhìn thấy cái gì thế này?? 

 Rốt cuộc nơi đó đang xảy ra chuyện gì? 

 Vì sao Cự Long đang xuất kích lại đột nhiên ngừng lại? 

 Vì sao nó lại liên tiếp đau đớn kêu thảm? 

 Một con Chu Tước vọt thẳng tới đó tự bạo rồi? 

 Một con Chu Tước khác lại rủ xuống tinh không, hủy trời diệt đất, càng mang cho bọn hắn trùng kích không có gì sánh kịp. 

 Số lượng lớn cường giả ngạnh kháng năng lượng đang cuồn cuộn kéo đến, không để ý khí huyết sôi trào đau đớn, vẫn phóng tới phía trước hơn mười dặm, dõi mắt trông về phía xa, muốn thấy rõ ràng rốt cuộc là đang xảy ra chuyện gì. 

 Ngay một khắc này, bên trong cơn bão năng lượng vô tận, một con Cự Long đẫm máu phóng lên tận trời, cuồng dã nhấc lên, rung chuyển trời đất, chạy trốn. 

 Nhưng khi mọi người nhìn thấy bộ dáng Cự Long, lại trực tiếp trợn tròn cả mắt. 

 Con Cự Long kia… không có đầu! 

 Cự Long không đầu đau đớn nhấc lên, một kích mạnh nhất, toàn lực ứng phó bộc phát, vậy mà lại không có thương tổn đến Khương Phàm, ngược lại càng bị chặn đánh như thế này. 

 Mấu chốt là, thậm chí ngay cả nó cũng không biết cụ thể đang xảy ra chuyện gì, là cái gì đánh nát đầu của nó? Là cái gì quẹt làm bị thương đầu của nó? 

 Chẳng lẽ gần đó còn có cường giả đang ẩn núp? Nếu không làm thế nào Khương Phàm dám can đảm khiêu chiến nó? 

 Cự Long kinh hồn đau đớn, giờ phút này nó không lo được máu tươi đang phun ra, cuốn lên toái cốt đầu rồng đang vẩy xuống đầy trời, nhất là long nguyên to lớn cùng long tinh đẹp đẽ, điên cuồng chạy trốn về nơi xa. 

 - Mau nhìn, các ngươi mau nhìn, Cự Long chạy! 

 - Khương Phàm săn giết Cự Long vậy mà lại thành công? 

 Vô số người ngay cả răng cũng đều đang run rẩy, ớn lạnh toàn thân, cho dù tận mắt thấy được, nhưng cũng khó có thể tin tưởng vào chính con mắt của mình. 

 Cự Long cảnh giới Thánh Vương, vậy mà trong mười mấy hiệp ngắn ngủi liền bị chém đầu rồi? 

 Chẳng lẽ Khương Phàm đã là Thánh Vương rồi sao? 

 Còn nói là đã cường hãn đến loại trình độ nghịch thiên này rồi sao? 

 Nam tử Thái Uyên Cực Địa lắc lư ánh mắt, khí tức lộn xộn, cũng bị rung động thật sâu. 

 Đây chính là thực lực của vị Phần Thiên Thần Hoàng kia sao? Đó còn là lực lượng mà con người có thể hiện ra sao? 

 Tuy nhiên... Nam tử rất nhanh đã hoàn hồn, gắt gao nhìn chằm chằm Cự Long đang đi xa. 

 Khương Phàm không có đuổi? 

 Cơ hội tốt như vậy, Khương Phàm há có thể bỏ lỡ? 

 Trừ phi, Khương Phàm trọng thương! 

 Nam tử nắm chặt lại nắm đấm, đột nhiên chào hỏi các cường giả ở sau lưng: 

 - Nhanh nhanh nhanh! Thừa dịp hắn bệnh đòi mạng hắn! Săn giết Khương Phàm!! 

 Thái Uyên Cực Địa may mắn còn sống sót hai vị Thánh Linh cùng ba vị Bán Thánh, bọn họ lập tức hơi phấn chấn tinh thần, quả quyết nhồi đan dược vào trong miệng, kích phát tiềm lực, tăng thực lực lên, xốc xếch cất bước phóng tới trong phế tích. 

 Mặc dù Khương Phàm đã đánh trọng thương Cự Long, nhưng chính mình khẳng định không chết cũng tàn phế, đúng là cơ hội tuyệt hảo để bọn họ ra tay. 

 - Khục... Khụ khụ... 

 Khương Phàm gian nan giằng co, miệng đầy máu tươi, toàn thân đau nhức kịch liệt. 

 Nguy hiểm thật!! 

 Nguy hiểm thật!! 

 Suýt chút nữa liền muốn mệnh!! 


 - Đại Tặc, nếu ngươi đột phá đến Thánh Vương, bây giờ chúng ta nên săn giết Cự Long. 

 Ý thức Khương Phàm nhói nhói vừa truyền vào Thông Thiên Tháp, liền nghe đến tiếng lo lắng la lên ở bên trong. 

 - Khương Phàm? Khương Phàm! Còn sống không? 

 Đông Hoàng Như Yên đứng bên trong tầng thứ ba bừa bộn, ngẩn đầu lên phía bầu trời càng không ngừng la lên.