Đan Đại Chí Tôn

Chương 2251: Sóng Gió Tập Hợp (1)



 Giờ khắc này, cự ngạc đang bị trấn áp bên trên Tổ Nguyên sơn, Nhiếp Khuê Hùng và Nhiếp Linh Đại thì đang lo lắng chờ đợi. 

 - Khương Phàm còn chưa tới sao? 

 Mặc dù bọn hắn đều có địa vị tôn quý, lòng dạ thâm trầm, nhưng bây giờ thật sự rất gấp. 

 Dù sao rất có thể Khương Phàm đang khống chế Nhiếp Cạnh Thiên trong tay. 

 Nhiếp Cạnh Thiên, đó là thiên tài ngàn năm khó gặp một lần, lại còn là truyền nhân Cửu Thiên Thần điện bồi dưỡng chuẩn bị hướng đến Thánh Hoàng, mà còn là đã thấy hi vọng. 

 Nếu như không hiểu thấu lại hao tổn ở chỗ này, bọn hắn đều chính là tội nhân của Cửu Cực Thần Điện. 

 - Tràn tin tức ra đi, nếu như Khương Phàm còn sống, nhất định sẽ tới. 

 Ân Sát ngồi trên đầu cự ngạc, định thần cảm ngộ trấn áp côn sắt, côn sắt đang giam cấm thân thể cự ngạc, cũng đang hấp thu năng lượng. 

 Thông qua côn sắt phản hồi, con này cự ngạc quả nhiên là Thiên Long, kỳ quái là còn hòa với huyết khí Cự Long. 

 Thiên Long lại chung dung cùng huyết mạch Cự Long rồi? 

 Loại chuyện không thể tưởng tượng nổi này quả thực là kỳ tích. 

 Khó trách con này cự ngạc có thể đánh bại Kim Vô Song của Hoàng Kim Thiên Phủ. 

 Đương nhiên, nếu như một lần nữa, Ân Sát không tin cự ngạc sẽ còn lại thắng Kim Vô Song, lúc ấy hẳn là do Kim Vô Song khinh địch. 

 - Đánh cược không? Trong vòng ba ngày Khương Phàm sẽ đến. 

 Ân Nguyệt Minh nhìn qua xung quanh rừng rậm, tại khu vực biên giới của Tổ Nguyên sơn được ánh sáng bao phủ, đang có rất nhiều đội ngũ cường giả chiếm cứ ở đó. 

 Bọn hắn bởi vì một mực chờ không được Khương Phàm, vào ba ngày trước đã đặc biệt tản tin tức ra ngoài, để càng nhiều người biết bọn hắn đang trấn áp cự ngạc, cũng đang chờ đợi Khương Phàm. 

 Trong mấy ngày này không ngừng có cường tộc đuổi tới, đều muốn xem bọn hắn dụ sát Khương Phàm như thế nào. 

 Ân Ly Hận nói: 

 - Theo ý ta, rất có thể Khương Phàm đã đến, nhưng xuất hiện hay không xuất hiện lại là một chuyện khác. Nếu như trong tay Khương Phàm có Nhiếp Cạnh Thiên, hẳn là sẽ xuất hiện thương lượng cùng chúng ta, nếu như trong tay hắn không có thì sao? 

 Ta không phải nguyền rủa Nhiếp Cạnh Thiên chết, ta nói là Khương Phàm khôn khéo càng xảo trá, trong tay không có con tin, cho nên sẽ không dễ dàng đặt mình vào nguy hiểm. 

 Nhiếp Linh Đại trầm giọng nói: 

 - Khương Phàm tốt nhất không có giết Nhiếp Cạnh Thiên, bằng không hắn tới chính là nhặt xác cho người của hắn! 

 Ân Nguyệt Minh liếc mắt nhìn Bạch Tai đang hôn mê ở sau lưng: 

 - Chỉ cần thấy được Khương Phàm lộ diện, trước tiên chặt đầu cốt văn này, ép một chút khí thế của hắn. 

 Phật quang phổ chiếu ở phương bắc, xua tan hắc ám trong đêm khuya, đi tới vùng núi này. 

 Đám tăng lữ cưỡi Hoàng Kim Hùng Sư, trong con mắt đều chuyển động phật ấn, ngắm nhìn Tổ Nguyên sơn xa xa. 

 - Cửu Cực Thần Điện, Thiên Hoang Thần Cung, bọn hắn tới rất nhanh nhỉ. 

 - Bọn hắn lại hàng phục được con Thiên Long kia. 

 - Hỗn Độn Thiên Lôi quả nhiên bá đạo, có thể đánh tan Khương Phàm, trấn áp Thiên Long. 

 - Đây là chuyện xảy ra lúc nào, tại sao chúng ta lại không có nhận được bất cứ tin tức gì. 

 Đám người Hứa Như Lai rất bất ngờ, Thiên Long cao ngạo vậy mà liền bị trấn áp như thế này. 

 Tử Ngữ Yên nhìn quanh dãy núi trong màn đêm: 

 - Khương Phàm là không tới thật, hay là ẩn nấp rồi. Chỉ dựa vào chính hắn, giống như không đủ để khiêu chiến Cửu Cực Thần Điện cùng Thiên Hoang Thần Cung. 

 Hứa Như Lai nói: 

 - Khương Phàm hẳn là sẽ không từ bỏ Thiên Long, nhưng Cửu Cực Thần Điện liên thủ với Thiên Hoang Thần Cung, còn khống chế con tin, Khương Phàm muốn phá cục... Khó khăn. 

 Tử Ngữ Yên nhỏ giọng hỏi: 

 - Chúng ta có nên nhúng tay hay không? 

 Hứa Như Lai lắc đầu: 

 - Cửu Cực Thần Điện cùng Thiên Hoang Thần Cung đều là hoàng đạo của Bắc Thái đại lục, chúng ta không nên đối kháng. 

 Tử Ngữ Yên lại nói: 

 - Nếu như là Thái Sơ hoàng đạo chúng ta khống chế Khương Phàm, chúng ta sẽ nhúng tay sao? 

 Hứa Như Lai nhìn qua Tổ Nguyên sơn nơi xa, lại trầm mặc. 

 Trên một ngọn núi cao cách đó không xa, Huyền Quy chở bọn người Dương Biện đi, tức giận nhìn qua tình cảnh tại Tổ Nguyên sơn. 

 Cự ngạc bị cột sắt xuyên qua thân thể, tàn nhẫn đính ở trên núi, cơ thể to béo trước đó bây giờ đã khô quắt gầy yếu, mà cơ hồ còn không có động tĩnh. 

 Mặc dù có thể nghĩ đến còn chưa có chết, nhưng khẳng định là cái chủng loại đau đớn dở sống dở chết kia. 

 - Chúng ta cứ nhìn như vậy sao? 

 Huyền Quy cố nén giận, vội vàng xao động chợt vỗ đỉnh núi. 

 Dương Hồng Liệt nhắc nhở: 

 - Tuyệt đối không nên xúc động. Ta vừa mới nghe ngóng, nơi đó có điện chủ tiền nhiệm Cửu Cực Thần Điện Nhiếp Khuê Hùng và lão tổ Thánh Vương Thiên Hoang Thần Cung, một kẻ khống chế Hỗn Độn Thiên Lôi, một kẻ có thể giam cầm nguyên lực, bằng vào chút thực lực ấy của chúng ta, bất kỳ mưu kế gì cũng đều không làm nên chuyện cả. 

 - Còn có những côn sắt định trụ cự ngạc kia, cũng không phải vũ khí trấn áp bình thường, mà là Cấm Nguyên tà văn trụ. Bọn chúng không chỉ là đang trấn áp cự ngạc cùng Bạch Tai, còn thông qua đặc biệt ‘uy lực Thiên Nguyên’ dung nhập vào bên trong Tổ Nguyên sơn, trở thành một bộ phận pháp trận, tương đương với lợi dụng pháp trận tại thế giới mới trấn áp cự ngạc và Bạch Tai, cũng có thể lợi dụng pháp trận ở bầu trời chống cự tập kích có khả năng gặp phải. 

 Huyền Quy phẫn hận nói: 

 - Đáng chết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, đang tốt mà làm sao lại bị bắt rồi? 

 Dương Biện nhìn quanh dãy núi, vẻ mặt nghiêm trọng: 

 - Khương Phàm không thể nào vứt bỏ mặc kệ bọn hắn, lúc ấy hẳn là cũng nhận lấy trọng thương. 


 Hai ngày sau, Khương Phàm đến nơi này. 

 Dưới sự trợ giúp của tỷ muội Đông Hoàng Như Ảnh, hắn ẩn nấp ở trong hư không, ngắm nhìn Tổ Nguyên sơn xa xa. 

 Mặc dù cách rất xa, nhưng trong này cường quang sáng chói, Đại Tặc lại là có hình thể hai trăm mét, cho nên tình huống cụ thể đều nhìn được rõ ràng. 

 Khương Phàm biết côn sắt đâm vào trên người cự ngạc cùng Bạch Tai kia là cái gì, muốn rung chuyển bọn chúng, chẳng khác nào muốn rung chuyển Tổ Nguyên sơn, cho nên cưỡng ép nghĩ cách cứu viện cơ hồ là không thể nào. 

— QUẢNG CÁO —