- Khương Phàm, có đi hay không? Nếu ngươi không đi thì thật sự không kịp nữa, Tru Thiên Thần Tôn giết đến, chúng ta ai cũng đừng nghĩ sống!
Đông Hoàng Càn lo lắng gào thét.
- Chờ ta hai phút, chỉ hai phút!
Khương Phàm cố nén suy yếu cùng đau đớn, lấy Phần Thiên Chiến Vực diễn biến thành hai cánh, xông về phía sơn cốc, lao thẳng tới Hỗn Độn giới nguyên ở phía dưới vạn mét.
Nơi này nhận lấy trùng kích thảm liệt, trải rộng vết rách dữ tợn, khắp nơi đều đang sụp đổ, ánh sáng Hỗn Độn lúc sáng lúc tối, hình dáng con Cự Long kia đã mơ hồ không rõ.
Xuyên qua mê ảnh Cự Long, rốt cuộc Khương Phàm cũng thấy được chủ nhân thật sự của Sí Thiên giới, Ngũ Hành Thụ.
Ngũ Hành Thụ cứng cáp mà khổng lồ, cành cây tráng kiện tương tự như lão long, năng lượng Ngũ Hành biến thành phiến lá sáng long lanh, số lượng lớn cành lá giao nhau quay quanh, hình thành năm cái vòng xoáy năng lượng, phân biệt tượng trưng cho Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ, cũng không có diễn biến ra các loại Linh Nguyên như phong, lôi từ Ngũ Hành Thần Thụ.
Bởi vì kéo dài phóng thích, năng lượng trong vòng xoáy đã gần như khô kiệt, ảm đạm không ánh sáng.
Khương Phàm hướng phía hư ảnh Cự Long hô to:
- Sí Thiên giới muốn sụp đổ, đi theo chúng ta, ta mang ngươi về Thượng Cổ Thần Đình!
Hư ảnh Cự Long là thần thức Thần Long biến thành khi rời khỏi, tấp nập tàn phá đã để nó bị chôn vùi, cho nên chỉ là mệt mỏi nổi lơ lửng, không có trả lời Khương Phàm.
- Ngũ Hành Thụ! Theo chúng ta đi!! Ta mang ngươi về Thượng Cổ Thần Đình!
Khương Phàm hướng về phía cây đại thụ nguy nga ở sâu trong kia hô to, nhưng Ngũ Hành Thụ chỉ là cây cối do Thần Long lưu lại, không có một dạng thức tỉnh giống như cây Thần Thụ ở Thượng Cổ Thần Đình kia, cũng không có đáp lại Khương Phàm.
Khương Phàm lo lắng, lại bất đắc dĩ, Ngũ Hành Thụ và Sí Thiên giới là hòa làm một thể, không thể nào cưỡng ép móc ra.
Thật sự chẳng lẽ phải bỏ ở lại chỗ này sao?
Sau khi Tru Thiên Thần Điện giết đến, nếu như phát hiện nơi này, nhất định có thể thôn phệ tất cả khí tức Hỗn Độn hầu như không còn, tái tạo chiến khu, còn có thể đào đi Ngũ Hành Thụ, thậm chí là bổ nó!
Nhưng, đúng vào lúc này, ánh sáng Hỗn Độn ảm đạm trong không gian giới nguyên đột nhiên sáng lên, đường vân Ngũ Hành ở mặt ngoài Ngũ Hành Thụ từ nơi sâu trong nhất cũng dần dần nở rộ.
- Đây là muốn hủy diệt bản thân?
Sắc mặt Khương Phàm hơi biến đổi, nhanh chóng rời khỏi nơi này, hô to với Đông Hoàng Càn ở phía ngoài:
- Rút lui!! Rút lui!! Mau rời khỏi nơi này!!
Đông Hoàng Càn và Đông Hoàng Toại đang khống chế Vạn Giới Môn, bọn hắn đang ngắm nhìn thâm không phía ngoài.
Tru Thiên Thần Tôn lại không tiếp tục tấn công, mà là sau một kích tuyệt thế kia nhanh chóng lui lại đến bên trong thâm không mênh mông, nếu như không phải hắn nở rộ thần huy quá hừng hực, đều rất khó lại nhìn thấy rõ bóng dáng.
- Thế nào?
Khương Phàm vọt tới nơi này, dõi nhìn ra xa.
- Tru Thiên Thần Tôn giống như đã rời khỏi...
Vẻ mặt của Đông Hoàng Càn và Đông Hoàng Toại hơi quái dị.
Tru Thiên Thần Tôn nghiền ép tiềm lực, sau khi vung ra một kích toàn thịnh, toàn thân đã trở nên vô cùng suy yếu, hắn hơi chậm rãi, lại xông vào bắt giết Khương Phàm, nhưng... Sí Thiên giới đột nhiên ngừng đào vong lại, cũng chầm chậm phát sáng lên.
Nhìn kỹ, không phải Sí Thiên giới đang toả ra ánh sáng, mà là trong thâm không trước mặt đột nhiên xuất hiện ánh sáng chiếu xa vạn trượng, sáng chói diệu thế, giống như là trời mang theo màu sắc rực rỡ dâng lên từ bên trong thâm không mênh mông.
Xa xa, ánh mắt đám người lão tổ Cửu Lê đều chậm rãi nhắm lại.
Một cái thế giới Hỗn Độn so với Sí Thiên giới còn muốn khổng lồ hơn mấy lần dần dần rõ ràng chưa lên từ trong bóng tối, ánh sáng càng ngày càng tỏa sáng, càng ngày càng chói mắt, như là có thể chiếu thấu thâm không vô tận, ảnh chụp vạn cổ hắc ám.
Mặt ngoài thế giới Hỗn Độn dâng lên sóng triều Hỗn Độn giống như là biển gầm vờn quanh lao nhanh, tiếng oanh minh kịch liệt rung động thâm không, có thể nhìn thấy rõ ràng sơn hà biến thiên, nhật nguyệt chìm nổi bên trong quang ảnh một cách rõ ràng.
Mênh mông thần uy nương theo ánh sáng vô tận, bao phủ lấy thâm không, đánh thẳng vào Tru Thiên Thần Tôn và tất cả cường giả.
Bọn người lão tổ Cửu Lê lại cách xa ra, nhìn càng toàn diện, cũng tương đối rõ ràng hơn, đây đơn giản tựa như là Sí Thiên giới phóng đại, hơn nữa còn là phóng đại gấp mấy lần!
Đây là có chuyện gì?
Trong hư không lấy ở đâu nhiều thế giới Hỗn Độn như vậy?
Đánh nhỏ, đi ra một cái lớn?
Bọn hắn đều không có gặp được sự kiện rung động như vậy tại Thiên Khải chiến trường!
Thần uy khủng bố đập vào mặt, để bọn hắn cảm nhận được áp bách hít thở không thông, như đó là một Cổ Thần đã yên lặng tại thâm không vô số thời gian.
Thế giới Ngũ Hành xuất hiện!
Trước đó nó dừng ở khu vực giao tiếp giữa Trung Vực và Tây Bộ, cách hơn mười vạn dặm thì đã nhận ra ba động mãnh liệt từ Sí Thiên giới, liền nhanh chóng vượt qua thâm không, rốt cuộc cũng đã chạy tới ở thời khắc mấu chốt này.
Hỗn Độn cuồn cuộn, diễn biến ra từng cái cành dài tới mấy ngàn dặm, giống như tinh hà lao nhanh, liên tiếp quấn chặt lấy Sí Thiên giới rách rưới, dưới ánh mắt rung động của Tru Thiên Thần Tôn và đám người mà chậm rãi dung nhập vào trong cuồng triều Hỗn Độn.
Giống như một ngôi sao đang thôn phệ tinh thần khác.
Một màn này tựa như là mộng cảnh, để cho người ta khó mà tin được vào đôi mắt của chính mình.
Đến mức Tru Thiên Thần Tôn đều phải đứng yên thật lâu trong hư không hắc ám giá lạnh này.
Kết thúc?
Bọn hắn tỉ mỉ chuẩn bị nửa năm, từ bỏ an nguy Thiên Khải, mạo hiểm ký kết mật ước cùng Đế tộc, còn điều động toàn bộ cường tộc Thương Huyền liên hợp vây bắt, đang trong loại ngoài ý muốn liên tiếp xuất hiện này lại thúc?