Đan Đại Chí Tôn

Chương 2408: Lo Nghĩ Của Chu Diễm (2)



 Bồi dưỡng Vô Thượng Vương, liền phải bồi dưỡng Vương của vương phủ khác, càng phải bồi dưỡng những hầu kia, cũng đều phải dốc hết toàn lực mà không thể ứng phó. 

 Đây chính là chỗ bất đắc dĩ của thần triều hình thái Chí Tôn Hoàng Đạo. 

 - Thế nhưng... 

 - Không có nhưng gì cả, nếu ta không đoán sai, danh sách bồi dưỡng Thánh Vương, hẳn là nghiêng về phe phái chúng ta bên này. 

 - Chuyện này hẳn là như thế. 

 Tộc nhân không cần phải nhiều lời nữa. 

 Chu Diễm đứng ở bên cửa sổ, ngắm nhìn bầu trời phương xa: 

 - Tây Bộ còn không có tin tức sao? 

 - Tạm thời còn không có. 

 - Không bình thường. 

 - Khả năng đã xảy ra chuyện gì đó, chỉ là chúng ta cách quá xa, tạm thời còn không có nhận được tin tức. 

 Chu Diễm chậm rãi lắc đầu, cau mày: 

 - Mặc dù tại Thiên Trụ sơn Sí Thiên giới đã bị thương nặng, nhưng Khương Phàm là Chu Tước linh văn, tốc độ khôi phục rất nhanh, Bất Diệt Thiên Hoàng, Đông Hoàng Càn cùng Đông Hoàng Toại bị thương đều không nghiêm trọng, hẳn là đều có thể khôi phục thực lực trong thời gian ngắn. Bốn vị Thánh Hoàng, số lượng lớn Thánh Linh Thánh Vương, lại thêm cái thế giới Hỗn Độn thần bí kia phụ trợ, đủ để hủy diệt Cửu Lê Ma tộc! 

 - Bằng vào hiểu biết của ta đối với Khương Phàm cùng Thiên Hậu, khẳng định bây giờ bọn hắn đang đầy ngập lửa giận, nóng lòng muốn phát tiết báo thù, cuộc chiến ở Tây Bộ... Trong thời gian ngắn liền có thể bộc phát. Nhưng... Bọn hắn đang chờ cái gì?? 

 Chu Diễm nói một mình giống như đang nỉ non. 

 Tộc nhân trầm ngâm nói: 

 - Khả năng tổn thất của Sí Thiên giới so với chúng ta dự đoán còn nghiêm trọng hơn, Khương Phàm cũng đang nghĩ cách bôn tập Cửu Lê Ma tộc, nhưng lực bất tòng tâm đâu? Bọn hắn cần thời gian tu dưỡng, sau khi hoàn toàn khôi phục lại xuất kích. 

 - Cửu Lê Ma tộc tất nhiên ý thức được nguy cơ bọn hắn sắp gặp phải, không phải điên cuồng gia cố phòng ngự, thì chính là bí mật rút lui. Từ bên trên vấn đề chiến lược, Khương Phàm nhất định phải mau chóng xuất kích, lấy thủ đoạn lôi đình hủy diệt Cửu Lê Ma tộc. Nếu như chờ bọn người Khương Phàm hoàn toàn khôi phục, Cửu Lê Ma tộc nơi đó không phải trở nên không thể phá vỡ, thì chính là bí mật rút lui. Mà kết cục chính là, Khương Phàm không phải vỡ nát răng, thì chính là không thu hoạch được gì. 

 Chu Diễm lắc đầu lắc đầu, vẫn lắc đầu. 

 Hắn và Khương Phàm là lớn lên cùng nhau từ nhỏ, cũng chứng kiến tất cả chiến tranh của Khương Phàm kiếp trước, hắn hiểu rất rõ Khương Phàm! 

 Bây giờ không khí quỷ quái rất không tầm thường. 

 Thời gian kéo càng lâu, hắn càng hoài nghi Khương Phàm có mục đích khác. 

 Tộc nhân cung kính đứng đấy, không biết nên trả lời như thế nào, hắn liên tục chần chờ, khom người liền muốn cáo lui, Chu Diễm lại đột nhiên hỏi: 

 - Tù binh mà Thiên Cực giới cùng Cửu Lê Ma tộc đưa tới đâu? 

 - Trong thiên lao tại tầng thứ tám. 

 - Thân phận của Lan Nặc đã điều tra xong chưa? 

 - Lần đầu tiên nàng công khai xuất hiện, là tại thời điểm bái sư với Lan Quỳ. Lúc ấy còn có nữ nhi của cung chủ Thiên Cung thứ chín - Đông Hoàng Như Ảnh, bái sư với Đông Hoàng Hoa Thanh. 

 - Chuyện này lúc đó đã đưa tới oanh động, một là Lan Nặc cùng Đông Hoàng Như Ảnh đồng thời bái sư với hai vị phó giáo chủ, chuyện này tại thần giáo là chuyện vô cùng hiếm thấy, hai là hai nữ đều phong hoa tuyệt đại, khuynh quốc khuynh thành, để cho vô số nam đệ tử mê luyến. 

 - Ba thế các nàng đều rất điệu thấp, trước đó cũng chưa bao giờ xuất hiện qua bên trong thần giáo. Nhưng, Đông Hoàng Như Ảnh chí ít có gia tộc có thể truy tra, có thể xác định bối cảnh lai lịch, Lan Nặc xuất hiện thì lại rất đột nhiên, mà tốc độ phát triển cũng nhanh đến mức không hề tầm thường, chỉ trong vài chục năm ngắn ngủi, nàng đã liền từ Niết Bàn cảnh sơ kỳ phát triển đến cảnh giới Thánh Linh. 

 - Mang nàng tới cho ta. 

 - A? Cái này... 

 - Mang tới, ta tự mình thẩm tra! 

 - Khởi bẩm lão tổ, sau khi Lan Nặc, Chu Thanh Thọ, Bách Lý Mạc Yêu bị đưa tới, thiên lao liền do người của phe phái Phục Sinh lão tổ tiếp quản, nói là không có thủ dụ của Phục Sinh lão tổ, bất kỳ người nào cũng không được tiếp cận bọn hắn. 

 - Sau đó thì sao? Vẫn luôn bị giam giữ ở bên trong? 

 - Hình như là thế. 

 - Hoang đường, bắt tù binh trở lại là để dùng, không phải nuôi! Bây giờ Khương Phàm chậm chạp không chịu xuất hiện, nên giết một vài tên tù binh, hung hăng kích thích hắn! 

 - Nếu không, ngài tìm Phục Sinh lão tổ nói chuyện? 

 Tộc nhân cúi đầu. 

 Bây giờ rất nhiều người đều quy tội thất bại của cuộc chiến tại Thiên Trụ sơn đến trên thân lão tổ Chu Diễm của bọn hắn, nhất là bên trên chuyện bồi dưỡng Thánh Hoàng lần này, cố ý gạch bối phận cực cao của Chu Diễm đi, cũng bị người khác nghị luận là trừng phạt. 

 Chu Diễm khẽ nhíu mày, sau khi liên tục suy nghĩ vẫn cảm thấy không nên trêu chọc Chu Phục Sinh. 

 Huống chi, trong tay bọn họ chỉ có ba tên tù binh, giết một hai kẻ cũng không có ý nghĩa gì. 

 Dựa theo dự đoán lúc trước của hắn, cho dù Khương Phàm đào vong từ Thiên Trụ sơn, cũng có thể vây bắt đến mấy trăm hơn ngàn tù binh, sau đó công khai hành hình, như thế hiệu quả sẽ càng tốt hơn, cũng càng dễ dàng kích thích Khương Phàm hơn. 

 Tộc nhân khom mình hành lễ, lại nói: 

 - Nếu như không có việc gì, ta đi xuống trước. Nếu như Tây Bộ bộc phát chiến tranh, ta sẽ báo cáo với ngài trước tiên. 

 - Bây giờ cũng đã vào tháng mười hai, Khương Phàm chậm chạp không có hành động, hẳn là sẽ không lại tập kích Tây Bộ. 

 Chu Diễm cau mày, bỗng nhiên nghĩ đến một loại khả năng: 

 - Phù Tang Thần Cung? Chẳng lẽ Khương Phàm nghỉ ngơi dưỡng sức, là muốn nuốt Phù Tang Thần Cung? 

 Chu Diễm lấp lóe ánh mắt, càng nghĩ càng thấy có khả năng, hắn bỗng nhiên nắm tay, quay người rời khỏi phòng. 

 Hai là cố ý 'nuôi nhốt' Cửu Lê Ma tộc, bọn hắn muốn để Cửu Lê Ma tộc triệu hồi toàn bộ cường giả từ Thiên Khải đến, càng phải để Cửu Lê Ma tộc đạt được số lượng lớn tài nguyên từ Hắc Ma Đế tộc nơi đó, chờ Cửu Lê Ma tộc 'to béo' lên, lại nhất cử bắt lấy Cửu Lê Ma tộc! 

 Về phần Phù Tang Thần Cung bây giờ lại quá mạnh, càng có thể khắc chế một ít cường giả trong trận doanh của Khương Phàm, cường giả dưới trướng Khương Phàm vừa mới bị thương, chịu không được càng nhiều tổn thương, vừa vội cần một trận toàn thắng đề chấn khí thế, cho nên không thể nào trực tiếp tiến công nơi đó. 

 Dù sao đây cũng là chiến tranh, không phải mong muốn đơn phương muốn làm cái gì thì làm cái đó, mà là phải căn cứ vào tình huống thực tế, cân nhắc các mặt. 

 Nhưng, thời điểm tất cả ánh mắt đều đang nhìn về phía Tây Bộ, Đông Bộ đã ầm vang bộc phát chiến tra