Nào chỉ là hắn, hai vị khác kia, đoán chừng đều muốn bại lộ!
Đám Đế Quân kia khẳng định sẽ bị kích thích!
Một tên Khương Phàm muốn xưng đế liền đã để bọn hắn khẩn trương, nếu như lại đến thêm ba 'Đế Tổ trở về', đoán chừng tám vị Đế Quân kia cũng đều sắp điên, khắp thiên hạ cũng đều muốn điên.
Đế tộc tám phương sẽ ổn thỏa không tiếc cái giá giết vào Thương Huyền!
Hắn vốn định lợi dụng Khương Phàm kiềm chế sự chú ý của các phương, tranh thủ thời gian sung túc tu dưỡng khôi phục. Chỉ cần có thể tái nhập Đế cảnh, hắn ở thế giới này sẽ không còn sợ hãi, Đế Quân tám phương đều sẽ biến thành con mồi của hắn, nhưng bây giờ...
Đế Tổ hỏi:
- Lúc nào Khương Phàm tiến công Xích Thiên Thần Triều?
- Nói là trong vòng ba tháng. Hắn vừa mới bắt lấy Phù Tang Thần Cung, cần thời gian chỉnh đốn. Dựa theo lời hắn nói, hắn là phải chờ Địa Ma Thụ khôi phục, còn muốn tạo nên Thánh Hoàng mới. Đến lúc đó, bọn hắn sẽ có được tám vị Thánh Hoàng.
Man Thiên Cương nhắc đến hai chữ Thánh Hoàng liền cau mày, tiềm lực chiến tranh của Khương Phàm kiếp này so với kiếp trước càng mạnh hơn rất rất nhiều, trước mắt cường giả Thánh Hoàng dưới trướng vẻn vẹn liền có Địa Ma Thụ, ba Phượng Hoàng, hai vị Không Võ, sau này còn có thể sẽ càng có càng nhiều hơn nữa.
Quả nhiên 'đồ sát tẩy sạch' lại càng dễ tích lũy tài nguyên hơn so với 'liên hợp tung hoành'.
- Ba tháng...
Man Hoang Đế Tổ nhìn Man Thiên Cương đang quỳ lạy ở phía dưới, tâm tình hơi có vẻ bực bội, mặc dù 'hài tử' này đang rất tận tâm giúp hắn khôi phục thực lực, nhưng bây giờ Man Hoang Chiến tộc quá yếu, kém xa cái thời đại kia của hắn một phần trăm, ngoại trừ cung cấp tài nguyên cho hắn ra, lại không bỏ ra nổi càng nhiều tài nguyên để bồi dưỡng Thánh Vương cùng Thánh Hoàng mới.
- Đế Tổ, cần ta liên hệ cùng Huyết Ma tộc không? Chỉ cần chúng ta thoáng thỏa hiệp, liền có thể đạt được tài nguyên từ nơi đó...
Man Thiên Cương vừa mới mở miệng liền phát giác được ánh mắt sắc bén của Đế Tổ đang đính ở trên người hắn, thân thể hùng tráng uy mãnh khẽ run lên, tranh thủ thời gian cúi đầu không còn nói bừa.
- Ta đi Sinh Mệnh Thần Điện một chuyến!
Bây giờ nơi Man Hoang Đế Tổ có thể mượn dùng lực lượng, chỉ có nàng.
- Sinh Mệnh Thần Điện?
Man Thiên Cương cảm thấy kỳ quái, Man Hoang Chiến tộc cùng Tinh Linh tộc không có bất cứ liên hệ nào, tìm bọn hắn có làm được cái gì?
Tuy nhiên, từ sau khi Đế Tổ trở về, ngược lại rất chú ý mảnh cấm địa của Sinh Mệnh ở Đông Nam bộ kia.
- Nàng ở nơi đó!
- Nàng? Nàng là ai?
- Không có nàng, ta và nó đã sớm chết ở Thượng Thương!
Trong đôi mắt lạnh lẽo của Đế Tổ hiện lên mấy phần phức tạp, hắn có thể sống đến bây giờ, đúng là bởi vì nàng, cái sợi u ảnh kia, cũng là bởi vì nàng mà tồn tại.
Nhưng, hắn thật không nguyện ý lại cùng với nàng liên hệ! Càng không nguyện ý khẩn cầu nàng!
Chuyện này luôn có thể để hắn nhớ tới, ở trong hắc ám vô tận đó, ở trong cô độc cùng tuyệt vọng đó, hắn cao ngạo nhưng đã từng khẩn cầu nàng bố thí, khát vọng sống tiếp.
Đó là thời khắc bi thương nhất của hắn, càng là chuyện cũ để hắn nghĩ lại mà kinh hãi.
Nhưng kịch biến Thương Huyền sắp đến, nếu như hắn không thể trở về Thần Linh cảnh tại thời điểm này thì sau khi tin tức bại lộ, tất nhiên, hắn sẽ biến thành con mồi.
Sau khi Khương Phàm rời khỏi Man Hoang cổ địa, hắn đã cố ý thoáng lưu lại đỉnh núi, nhắc nhở Man Khôi:
- Thế sự chính là kỳ diệu như vậy, ba mươi ngàn năm bỏ ra bao công sức đổi được bình tĩnh, là có thể trong ba mươi năm ngắn ngủi triệt để đạp đổ thiết lập lại. Mà chúng ta, vừa vặn ở trong trận kịch biến 'ba mươi năm' này.
- Man Khôi, Thương Huyền sắp biến thiên, hãy cố gắng trưởng thành đi, muốn chứng kiến trận lịch sử này, đầu tiên phải sống sót, muốn rực rỡ hào quang trong trận cuồng triều lịch sử này, ngươi càng phải đủ cường đại.
Man Khôi không nghĩ tới Khương Phàm lại còn có ý tốt nhắc nhở hắn:
- Đế tộc tám phương, Cửu Châu Thập Tam Hải, toàn bộ cường tộc đều ép tới Thương Huyền, mà ngươi lại đang ở trong trung tâm phong bạo, ngươi có thể sống sót sao?
Khương Phàm cởi mở cười nói:
- Càn khôn chưa định, ai dám vọng đoán thành bại, càn khôn cố định, ta cũng muốn thay đổi càn khôn. Tốt nhất là ngươi có thể cầu nguyện cho ta sống đến cuối cùng, nếu không thì ai có thể chống cự được với Đế tộc, ai có thể nghênh chiến quần hùng, nếu như ta thất bại, ta chết rồi, điều chờ đợi Thương Huyền chính là nô dịch bi thảm mấy vạn năm thậm chí là mười mấy vạn năm sau.
Man Khôi nhận xúc động:
- Man Hoang Chiến tộc chúng ta mới là chủ nhân chân chính của Thương Huyền, chúng ta sẽ bảo vệ quyền lợi của chúng ta.
- Không tệ! Cuối cùng chúng ta cũng đã có chút đề tài cùng nhau rồi. Tới... Ôm một chút?
- Ôm??
- Nếu như không quen, vậy thì bắt tay một cái đi.
Khương Phàm vươn tay, tình chân ý thiết.
- Nguyện khai mạc vở kịch lớn trong tương lai, ngươi và ta... Đều là nhân vật chính.
Nhưng, Man Khôi không biết, Khương Phàm nhiệt tình và 'nắm tay' là đang cố ý làm cho một ít người nhìn.
Quả nhiên, đám Yêu thú bí mật giám sát trong rừng rậm đều nhao nhao chứng kiến đến cái hình ảnh làm cho người ta khiếp sợ này —— Khương Phàm và Man Khôi trò chuyện với nhau thật vui, lại nhiệt tình 'nắm vuốt'.
Nhất là một con yêu hầu còn mang tới Tinh Thạch Không Gian!
Không lâu sau đó, người của Xích Thiên Thần Triều phụ trách tọa trấn tại phía đông Đọa Lạc Thiên quốc đã đạt được cái tin tức rung động này, hắn khẩn cấp trở về thần triều.