Đan Đại Chí Tôn

Chương 345: Kim Giáp Thái Long



- Mười ba tuổi mà cao thế này, ngươi có tin được không?

Khương Phàm quay đầu về nhìn lại thấy Dạ An Nhiên lắc đầu, vừa xoay người lại, một khắc này, ánh mắt hừng hực, toàn thân phồng lên, năng lượng mênh mông trong thân thể gầy gò dâng lên cuồn cuộn.

Khí thế đại biến.

- Tôn nghiêm Thánh địa không thể xâm phạm.

Toàn thân Thái Long nở rộ kim quang giống như một chiến tướng mặc kim giáp, vài bước chân đã vượt qua hơn ba mươi mét lao thẳng đến chỗ Khương Phàm.

Gầm lên một tiếng giận dữ, quả đấm to lớn cuốn lên cương khí mãnh liệt, kình phong gào thét.

Thân thể Khương Phàm ổn định, hai tay giao nhau, ngạnh kháng nắm đấm to như cái đầu kia.

Nhưng...

Bành!!

Một tiếng vang oanh động cả phố dài.

Toàn thân Khương Phàm run rẩy, trong nháy mắt mất đi khống chế, ngửa mặt bay ra ngoài.

Đây là lực lượng gì?

Khương Phàm lăn lộn liên tiếp hơn mười vòng, đập ầm ầm trên mặt đất.

- Tiểu tử, thế nào, có thể chịu một quyền của ta hay không?

- Vẫn có thể tiếp được vài quyền!

Thái Long đạp đất phóng lên trên không hơn mười mét, trọng quyền bên tay phải phát sáng, giống như một viên thiên thạch kéo theo ánh sáng chói mắt đánh về phía Khương Phàm.

Mười vạn cân?

Cực hạn một trăm ngàn?

Hai tay Khương Phàm đau nhói đến run rẩy, với lực lượng của hắn, dùng toàn lực ứng phó có thể đánh ra bảy mươi ngàn cân.

Còn tên Thái Long này, một quyền của hắn đã đánh bay mình, rất có khả năng là đã cao hơn hắn rất nhiều.

Cũng chính là cực cảnh (cực hạn) một trăm ngàn cân.

- Khương Phàm, coi chừng.

Dạ An Nhiên lo lắng, đây là lần đầu tiên nhìn thấy Khương Phàm như thế này.

Khương Phàm mượn nhờ khoảnh khắc rơi xuống đất mà thay đổi tình thế, toàn thân phát lực, ngửa mặt bay ra ngoài.



Ầm ầm!!

Thái Long rơi xuống đất, trọng quyền đánh tan mặt đất, một vết nứt dữ tợn xé rách ra hai ba mươi mét, khiến cho nhà cửa hàng quán hai bên run rẩy kịch liệt, mọi người thì hoảng sợ la hét.

- A...

Thái Long hét lớn, tiếng như lôi đình, hắn giống như một con mãnh thú đang cất bước phóng tới, bước chân nặng nề đến kinh người, mỗi một bước rơi xuống đều đạp động cả con phố, cửa hàng tửu lâu liên tục lay động.

Vô số người kinh hoảng và sợ hãi, đây chính là thiên tài thánh địa bồi dưỡng, thật là đáng sợ.

Sau hơn mười bước mặt đất liền sụp đổ, toàn thân Thái Long sôi trào kim quang, bay lên trời cao gầm thét đánh về phía Khương Phàm.

Sau khi Khương Phàm liên tiếp tránh lui rốt cuộc cũng dừng lại, huyết khí toàn thân lao nhanh, da thịt đỏ hồng bốc lên nhiệt khí nóng hổi.

Hắn gắt gao tiếp cận Thái Long đang đánh tới kia, nắm chặt tàn đao đánh ra một kích cuồng dã.

Keng!!

Trọng quyền oanh kích với tàn đao, giống như tuyệt thế Thần Binh giao kích, âm thanh chói tai nổ tung cả phố dài.

Hổ khẩu (kẻ giữa ngón cái và ngón trỏ) Khương Phàm ở hai tay bị áp chế, tàn đao rời khỏi tay, máu tươi phun ra.

Khương Phàm run rẩy toàn thân, lại lần nữa mất khống chế, ngửa mặt tung bay ra ngoài.

Thái Long bị Bá Đao Thức tấn công nhưng cũng không lui lại nửa bước, đứng hình vài giây liền vọt mạnh qua, vồ một cái về phía cổ chân Khương Phàm.

- Đao pháp rất tốt, đáng tiếc, người ngươi đối mặt chính là ta, Thái Long của thánh địa.

Kinh nghiệm Khương Phàm rất phong phú, phản ứng lại càng nhanh, giữa lúc nghìn cân treo sợi tóc, hắn nhanh chóng hất bàn chân ra tránh khỏi bàn tay tráng kiện kia.

- Có ý tứ! Ha ha! Có chút ý tứ!

Thái Long không bắt trúng, hắn huy động khí sắc toàn thân, cuồn cuộn đến mấy chục mét giống như kim loại dâng như sóng triều nuốt hết Khương Phàm, không đợi Khương Phàm rơi xuống đất, đã lần nữa bay ra ngoài.

Số lượng lớn cường giả vọt tới nóc nhà và các chỗ cao hưng phấn mà nhìn trận chiến đột nhiên bộc phát kia.

- Mau đến xem đi. Thái Long của thánh địa đang dạy bảo một tên tiểu tử cuồng ngạo.

Từng tiếng phấn khởi liên tiếp hô to, kêu gọi đám người trong thành Thiên Khải đến thưởng thức.

- Xem ngươi chạy chỗ nào!

Thái Long táo bạo lại mạnh mẽ, liên tiếp bạo kích ép Khương Phàm lui đến chỗ ngã tư đường.

Nhìn Khương Phàm như rất chật vật, nhưng rốt cuộc cũng ổn định được bước chân.



Hai con ngươi lấp lóe tinh mang, thánh văn nở rộ, Chu Tước linh nguyên trong khí hải gáy to, kinh mạch toàn thân lập tức tràn đầy linh lực.

- Mãnh Hổ Quyền!

Toàn thân Khương Phàm phát ra ngọn lửa màu vàng óng.

Cảnh giới tăng lên, linh văn thăng hoa, thời khắc này liệt diễm càng có uy thế, nhiệt độ cũng càng cao hơn.

Ngay cả kim viêm mãnh hổ đều đã thành hình trong chớp mắt, từ trong liệt diễm lao ra ngoài. Giống như một con Yêu Hổ chân thực lại hung hãn, đột nhiên xuất hiện trên phố dài.

Ầm ầm!!

Thái Long phóng tới va chạm với đối diện.

Lúc đầu không sợ hãi, càng không coi ra gì, nhưng lúc va chạm với mãnh hổ trong chốc lát đã bị trận bạo kích kia ngăn chặn lại, ngay sau đó lại bị bạo tạc mãnh liệt, cưỡng ép hắn lui mười mấy mét.

Con phố dài náo nhiệt bỗng nhiên yên tĩnh.

Bọn họ khó có thể tin được mà nhìn một màn này, gia hỏa này có thể đánh lui được Thái Long rồi?

- A?

Thái Long không hề tổn hao mọt sợi tóc, chỉ là ánh mắt có chút không dám tin tưởng.

Hắn không tin uy lực của Liệt Diễm Mãnh Hổ.

Không tin mình bị đẩy lui.

Càng không tin, thánh văn hắn lại có thể cảm nhận được áp lực rõ ràng kia.

- Ta nhớ ra rồi, ngươi đây cũng là Kim Giáp thánh văn?

Toàn thân Khương Phàm thiêu đốt lên lửa nóng hừng hực, hai tay kịch liệt nhúc nhích, biến thành móng vuốt tráng kiện

- Thú linh văn? Thánh phẩm?

Thái Long có chút ngưng mi, hắn đụng phải Thánh phẩm Thú linh văn?

Trách không được tên kia lại phách lối như vậy, dám không nhìn đến thánh địa.

Tuy nhiên...

Thái Long đột nhiên trở nên dữ tợn, đôi mắt trở nên cuồng nhiệt, da thịt toàn thân nhúc nhích biến thành lớp vảy màu vàng óng, chiếc sừng nhọn trên trán càng thêm hừng hực.

- Ta còn chưa có cùng Thánh phẩm Thú linh văn giao thủ qua. Đừng để ta thất vọng.

Thái Long càng ngày càng khí thế, lớp vảy màu vàng óng giống như là khôi giáp (mũ và áo giáp) dày cộm nặng nề, bao trùm khắp toàn thân, hào quang màu vàng rọi khắp nơi trên phố dài giống như ánh mặt trời chiếu xuống, uy thế kinh người đánh thẳng vào tinh thần của mỗi cường giả đang xem chiến.