Lão giả cười gian tà, chỉ chỉ Tịch Nhan và Khương Hồng Võ treo ở phía trước.
Y phục Tịch Nhan và Khương Hồng Võ rách tả tơi, máu me khắp người, giống như là súc vật treo ở nơi đó.
Vì để tránh cho bọn hắn dùng đan dược chữa thương ảnh hưởng việc phân tích thành phần đan dược truyền kỳ, trong khoảng thời gian này đến nay chỉ là lấy thịt lấy máu từ trên người, từ đầu đến cuối không có chữa thương cho bọn hắn.
Bọn hắn chỉ tự dựa vào linh lực điều trị, chậm rãi khép lại vết thương.
Thánh Chủ thản nhiên liếc mắt nhìn hai người giữa không trung, nói:
- Trước tiên dùng dược liệu các ngươi tra được, luyện chế cho ta hai mươi viên thuốc.
Lão giả nhìn điện chủ Đan Đỉnh điện, chần chờ nói:
- Ly Hỏa thánh địa chúng ta chỉ có thể tìm được mười hai loại dược liệu, những thứ khác...!
- Những thứ khác thì dùng vật tương tự thay thế.
Bây giờ không phải là ta muốn ngươi luyện ra đan dược truyền kỳ chân chính, ta muốn xem những dược liệu này luyện ra đan dược rốt cuộc có hiệu quả gì.
Ngươi đã hiểu ý của ta chưa?
Lão giả ánh mắt lấp lóe, giật mình hiểu ra.
- Thánh Chủ anh minh.
Trong vòng năm ngày, ta cam đoan có thể luyện ra hai mươi viên, lại cho ta thời gian thêm năm ngày, ta có thể xác định được hiệu quả đan dược.
- Nếu như đan dược có thể có điều trị linh văn nói rõ thành phần không có vấn đề, liền nghiêm túc xác định tỉ lệ thành phần các loại dược liệu cho ta.
Nếu như đan dược không hề hiệu quả, đã nói lên các ngươi phân tích đan dược thành phần còn có bỏ sót, luyện Tịch Nhan trước cho ta, xác định thành phần khác.
Nếu như vẫn còn không được, thì luyện Khương Hồng Võ.
Nếu như còn chưa đủ, thánh địa sẽ bắt luôn cả cái tên Dạ Thiên Lan của Thiên Sư tông kia.
Tóm lại, không tiếc bất cứ giá nào, phải xác định kỹ càng thành phần đan dược, một cái cũng không thể sót xuống.
Ly Hỏa Thánh Chủ uy nghiêm nhắc nhở, muốn để những Luyện Đan sư này nhìn thấy quyết tâm của hắn.
Trước đó kỳ thật không nguyện ý động đến vị tông chủ Thiên Sư tông - Dạ Thiên Lan kia, nhưng nếu Vô Hồi thánh địa không biết tốt xấu, nhất định phải cùng bọn hắn ngạnh kháng, vậy thì không có gì phải lo lắng nữa.
Chỉ cần có thể luyện ra đan dược truyền kỳ, lực ảnh hưởng của Ly Hỏa thánh địa liền có thể lên tới vấn đề hoàn toàn mới.
Coi như luyện ra được đan dược chỉ có thể có năm, ba phần hi vọng thăng hoa linh văn cũng đủ làm cho người trong thiên hạ điên cuồng.
- Các ngươi cứ việc luyện đan, không cần để ý chuyện bên ngoài.
Lần này, coi như toàn diện khai chiến với Vô Hồi thánh địa đều sẽ không tiếc.
Điện chủ Thiên Nguyên điện cũng đại biểu cho điện chủ trịnh trọng nhắc nhở bọn hắn.
- Xin Thánh Chủ và các vị điện chủ yên tâm, chúng ta nhất định sẽ dùng hết khả năng.
Lão giả dẫn đầu đông đảo các Luyện Đan sư trịnh trọng cam đoan.
Khương Hồng Võ, Tịch Nhan, hấp hối treo ở giữa không trung, nghe được ồn ào phía dưới, cũng không có đưa tầm mắt xuống nhìn.
Bọn hắn không phải là tuyệt vọng, mà là...!Từ bỏ.
Nơi này là thánh địa.
Ngay cả Vô Hồi thánh địa cũng đều khó mà rung chuyển được thánh địa luyện đan này.
Không ai có thể cứu bọn hắn.
Bọn hắn...!Phải chết ở chỗ này...!
…
Khương Phàm chuẩn bị cho mình số lượng lớn huyết đan và hỏa diễm linh đan, ngày đêm không nghỉ lao vùn vụt trên tầng mây.
Rốt cuộc cũng sau ba ngày đã về tới được La Phù sơn mạch.
- Mang đan dược đến Vô Hồi thánh địa tìm ta.
Ý ta đã quyết, không cần cùng tông chủ và mọi người dây dưa, phải trong thời gian ngắn nhất đưa đến.
Chúng ta nhanh một ngày, phụ thân và Tịch Nhan sẽ bớt đi một ngày chịu tội.
Khương Phàm không lo được nghỉ ngơi, sau khi tách khỏi Dạ An Nhiên liền chạy thẳng đến Vô Hồi thánh địa.
Nhưng...!
Khương Phàm vừa mới xâm nhập La Phù không đến ba trăm dặm, đột nhiên phát giác được có một tiếng kêu gọi yếu ớt.
Giống như có một âm thanh quen thuộc nào đó cứ gọi lúc ẩn lúc hiện.
Mới đầu không thèm để ý, nhưng âm thanh này cứ mãi quanh quẩn ở bên tai, giống như đang kêu gọi hắn.
Cảm giác thật kỳ diệu.
- Thứ gì vậy?
Sau khi Khương Phàm cẩn thận xác định rõ phương hướng, lại vọt tới trước hơn ba trăm dặm, tiếng kêu gọi kia rất là mông lung, cứ như đang cách xa xôi vạn dặm.
- Không quản được nhiều như vậy.
Khương Phàm quay đầu phóng tới Vô Hồi thánh địa, bây giờ chỉ muốn đến nhờ Vô Hồi Thánh Chủ bái phỏng Ly Hỏa thánh địa, những cái khác hắn đều mặc kệ.
…
- Ngươi chính là Khương Phàm?
Vô Hồi Thánh Chủ đang ngồi ở Vô Hồi trong đại điện tiếp đãi Khương Phàm đã xông vào thánh địa.
- Khương Phàm, gặp qua Thánh Chủ.
Khương Phàm vừa tiến cung điện liền cảm nhận được uy thế kh ủng bố đập vào mặt.
Mặc dù lúc tiếp xúc với cao giai Linh Hồn cảnh như Khương Hồng Võ và Dạ Thiên Lan hắn cũng có thể cảm nhận được áp bách mãnh liệt, nhưng hắn chưa bao giờ cảm thấy qua loại uy thế nào có thể mãnh liệt đến mức để cho người ta sợ hãi như thế.
Cứ như… người ngồi ngay ngắn trên điện đã không còn là người, mà chính là Thánh Linh.
Uy thế cường thịnh giống như thủy triều không ngừng liên tục đánh tới hắn.
- Trước đây không phải nói không tới sao? Làm sao bây giờ lại nháo đến, còn đả thương đệ tử thánh địa ta?
Mặt Vô Hồi Thánh Chủ không thay đổi nhìn thiếu niên phía dưới.
Thật đúng là một tiểu tử bướng bỉnh.
Thời điểm tông chủ các tông La Phù tới bái phỏng đều là quỳ gối ở phía ngoài, tiểu gia hỏa này vậy mà lại cứ đứng thẳng tắp trong điện, còn cố ý ngẩng cái đầu nhỏ kia lên.
Cứ việc bị uy thế của nàng ép tới toàn thân đều đang run run nhẹ, nhưng vẫn cố chống đỡ.
- Trước đó phải xử lý chuyện nhà, không phải không muốn vào thánh địa, mà là không thể vào.
- Bây giờ thì thế nào?
- Chuyện nhà vẫn còn chưa có xử lý tốt, hôm nay tới mà để xin Thánh Chủ ra mặt tương trợ.
- Ha ha...!
Vô Hồi Thánh Chủ cười.
- Tiểu gia hỏa, ngươi coi ngươi là ai, ngươi lại xem ta là ai?
- Ta muốn mời Thánh Chủ, tự mình dẫn cường giả mà Vô Hồi thánh địa có khả năng triệu tập, cưỡng ép bái phỏng Ly Hỏa thánh địa.
Ngài không cần mạo hiểm, chỉ cần đem toàn bộ lực chú ý của Ly Hỏa thánh địa kiềm chế ở một chỗ.
Đợi sau khi xảy ra thêm chuyện, mang ta ra khỏi Ly Hỏa thánh địa là được rồi.
Khương Phàm nói thẳng ra thỉnh cầu..