Đan Đại Chí Tôn

Chương 810



Hắn là Tinh Vân linh văn vô cùng hiếm thấy, lại là Thánh linh văn trăm năm khó gặp một lần, Càn Nguyên thánh văn có thể so với Đại Thừa thánh văn.

- Tô Triệt, hạ lệnh đi, chúng ta có thể đụng một cái.

Lữ Lương Nhân của Đại Diễn thánh địa phát ra sát ý nghiêm nghị, hắn là thiên tài thánh địa, Ngự Thú sư, thiên phú gần với Tô Triệt, khống chế Yêu thú càng điêu luyện thuần thục.

Ngôn ngữ của cùng thái độ bọn hắn để Huyền Nguyệt hoàng thất vô cùng ngoài ý muốn, nhưng cũng kí.ch thích lửa giận.

- Ha ha, đám gia hỏa cuồng ngạo. Mấy người các ngươi chỉ là Ngự Thú sư mà thôi, vậy mà lại dám vọng tưởng khiêu chiến những thánh văn hoàng triều chúng ta đây? Thật là sống đến không kiên nhẫn được nữa!

Toàn thân Lăng Thất Tung tràn ngập cương khí, lấp lóe cường quang hai màu đỏ thẫm, xen lẫn tại toàn thân, bành trướng ở xung quanh, phóng xuất ra áp bách cường đại.

Các thiên tài hoàng triều còn lại cũng đều sẵn sàng, đều khinh thường cười lạnh.

Đội ngũ hoàng triều bọn hắn tất cả đều là bát trọng thiên, cửu trọng thiên, cũng đều là Thánh linh văn ngàn dặm mới tìm được một. Mà đối diện cảnh giới cao thấp không đều, Thánh linh văn lại chỉ có năm tên.

Chỉ bằng những kẻ này, cũng xứng khiêu chiến bọn hắn?

Đơn giản là cuồng ngạo, không biết sống chết.

- Tô Triệt, nếu như ngươi muốn thử xem thực lực hoàng triều, chúng ta vui lòng phụng bồi, nhưng nếu như muốn khiêu khích, chúng ta cũng sẽ hợp cách đối thủ cho ngươi.

Tiêu Lạc Lê má ngọc hơi trầm xuống, giơ lên bàn tay tinh tế trắng nõn, tùy thời chuẩn bị xuống lệnh.

Bầu không khí khẩn trương!

Hai bên đều đã sẵn sàng, tùy thời muốn lao đến nhau!

Trong lòng Tô Triệt giãy dụa rất một hồi, lý trí cuối cùng vẫn đè xuống lửa giận muốn dâng lên.

- Chúng ta đi.

- Đi? Bọn hắn ngay ở chỗ này, không giết mấy tên đã đi?

Thẩm Minh Thu giận dữ giận dữ mắng mỏ.

- Muốn giết cứ giết, chết tiệt, ngươi cho rằng mình là ai!

Lư Kinh Vĩ và các cường giả hoàng triều trợn mắt nhìn.

Đám gia hỏa kia thật đúng là không biết trời cao đất rộng, nếu như không phải cố kỵ thân phận thánh địa của đối phương, chỉ bằng thái độ bây giờ, bọn hắn đã liền chủ động xông tới.

- Chúng ta đi.

Tô Triệt không còn kiên trì.

Mặc dù hắn rất muốn ra tay bây giờ, nhưng ngay cả ba phần nắm chắc đều không có.

Bọn hắn cần tăng thực lực lên, cũng cần có người hiệp trợ.

- Uất ức!!

Thẩm Minh Thu phát ra tiếng gầm nhẹ, chào hỏi đám người rời khỏi.

- Bọn hắn nổi điên làm gì?

Tiêu Lạc Sư âm trầm sắc mặt nhìn bọn người Tô Triệt đang rời khỏi.

- Ha ha, đỏ mắt nhìn chúng ta đạt được bảo bối chứ sao. Còn thánh địa thì chứ, nhìn thấy đồ tốt còn không phải đều đỏ mắt sao. Ra vẻ đạo mạo cái quái gì. Một đám kỹ nữ giả thanh cao.

Lư Kinh Vĩ cười lạnh, thanh âm rất cao, không che giấu chút nào.

- Khốn kiếp, ngươi mới nói cái gì?

Thẩm Minh Thu quay người giận dữ mắng mỏ, tính tình hắn nóng nảy, không được chiụ được nhất là bị người khác khiêu khích.

- Nói các ngươi... A? Các ngươi nhìn nơi đó, hỏa điểu!

Lư Kinh Vĩ đột nhiên chỉ vào ngọn lửa màu vàng đang cháy hừng hực nơi xa kia, bên trong mơ hồ có thể nhìn thấy hình dáng hỏa điểu.

Bọn người Tiêu Lạc Lê đồng loạt nhìn sang, trước đó đối với ngọn lửa màu vàng không có cảm giác gì đặc biệt, bây giờ lại vô cùng mẫn cảm.

Khương Phàm mang theo Hỏa Diễm Huyễn Điểu vừa đuổi tới không bao lâu, đang kỳ quái nhìn đội ngũ hai phe phía xa.

Hình như đang cãi nhau?

Lại là Đại Diễn thánh địa giằng co cùng hoàng triều?

Hiếm có thật!

Lấy tính cách Tô Triệt, trừ phi hoàng triều làm ra chuyện hỗn đản gì đó, nếu không hắn sẽ không khí thế hùng hổ như thế.

Sẽ là chuyện hỗn đản gì?

- Đều nhìn thấy.

Hỏa Diễm Huyễn Điểu nhìn lại, muốn xác định Thái m đồ đằng đang trên thân ai. Nhưng...

- Khương Phàm! Tên súc sinh nhà ngươi!

Trong đội ngũ hoàng triều, năm đệ tử thiên tài cao ngạo xinh đẹp đột nhiên thét lên giống như nổi điên.

- Khương Phàm! Ngươi còn dám tới!

Trong nháy mắt Tiêu Lạc Lê cũng đổi sắc mặt, khí chất tôn quý, thần thái cao ngạo, toàn bộ đều biến mất sạch sẽ, giống như con báo cái bị điên, căm tức nhìn thân ảnh nơi xa kia.

Đột nhiên xuất hiện gào thét để bọn người Tô Triệt ngây ra một lúc.

Đây là thế nào?

Nổi điên làm gì!



- Khương Phàm! Ngươi nhất định phải chết! Bắt hắn lại cho ta!

Tiêu Lạc Lê giận dữ quát lớn, tràng cảnh xấu hổ giận dữ giống như ác mộng trước đó lại lần nữa nổi lên trong đầu, đó chính là chuyện sỉ nhục nhất khó chịu nhất trong cuộc đời nàng.

- Khương Phàm, chúng ta còn chưa có đi tìm ngươi, ngươi lại tự đưa mình tới cửa, giết cho ta!

Tiêu Lạc Sư khống chế Thương Thiên Tước, lôi triều sôi trào kinh khủng, tức giận lao đến Khương Phàm.

Một tiếng tiếng gáy to vang vọng hắc ám.

Kim Sí Đại Bằng ngăn ở phía trước, kim quang rạng rỡ, hung uy đại tác, rét căm căm nhìn chằm chằm Thương Thiên Tước.

Thẩm Minh Thu, Lữ Lương Nhân mặc dù không rõ tình huống, nhưng vẫn theo Tô Triệt ngăn cản bọn người Tiêu Lạc Lê đột nhiên nổi điên.

- Đều tránh ra cho ta!

Tiêu Lạc Sư táo bạo gào thét, thể hiện dữ tợn đáng sợ, tay trái lôi triều, tay phải liệt diễm, lôi hỏa nhấc lên khắp toàn thân, thanh thế doạ người.

- Bây giờ là hoàng triều đang gây hấn với thánh địa sao?

Ánh mắt Tô Triệt trở nên lăng lệ, cường thế giằng co.

Nếu như không có bất cứ gì nguyên nhân nào đã khiêu khích hoàng thất, xác thực không sáng suốt. Nhưng, nếu như hoàng thất động thủ trước, vậy đây là chuyện khác.

Tô Lăng trầm mặc rốt cuộc cũng được Tô Triệt ra hiệu, toàn thân tràn ngập lên hồng quang giống như máu tươi, dần dần ngưng tụ thành yêu mãng tráng kiện, quay quanh lấy nàng, tìm kiếm lấy mục tiêu trong đội ngũ hoàng triều.

- Nơi này không có chuyện thánh địa cùng hoàng triều, đây là ân oán cá nhân, chúng ta muốn giết tên súc sinh kia.

Tiêu Lạc Sư cũng lên cơn giận dữ, hận không thể lột da Khương Phàm.

Đường đường là hoàng tử hoàng tộc, suýt chút nữa bị tình dược kíc.h thích mất lý trí?
— QUẢNG CÁO —