Đan Đại Chí Tôn

Chương 842



Lữ Lương Nhân chau mày, không lo được quở trách, tranh thủ thời gian móc thuốc giải ra nhét vào trong miệng hắn.

- Tịch Nhan đã gánh vác được.

Dạ An Nhiên khẽ nói, nén nhang thứ tư đốt xong.

- Chúng ta thắng! Hắc hắc, ta có bạn gái!

Tiêu Phượng Ngô ôm lấy khóe miệng cười xấu xa.

Nén hương thứ tư đốt xong, vong hồn trong rừng rậm đột nhiên tăng bạo.

Không có Thái Bình, vẻn vẹn chỉ còn một mình Tịch Nhan, liền phóng xuất ra hàng ngàn con.

Sợi u quang thứ tư tiến vào thân thể Tịch Nhan, lướt qua linh hồn, tẩm bổ linh nguyên.

Năng lượng u quang này so với trước đó đều mạnh hơn rất nhiều.

Cảnh giới Tịch Nhan tại giờ khắc này đã đạt tới thất trọng thiên đỉnh phong, thẳng bức bát trọng thiên!

- Đó là một nơi tốt.

Thượng Cổ ma hồn khẽ nói trong thân thể Tịch Nhan, một mực đang quan sát đến vong hồn táo bạo bên ngoài:

- Có mấy cái không tệ, có thể chộp tới sử dụng.

- Không nôn nóng, ta kiên trì một hồi nữa.

Ý thức Tịch Nhan thoáng thanh tỉnh, tiếp đó lại lâm vào trong trí nhớ đau đớn.

- Ngươi chơi đi. Ta chọn.

Thượng Cổ ma hồn hóa thành ma khí, xuất hiện từ trên thân Tịch Nhan, tự mình dò xét những linh hồn táo bạo kia.

Tịch Nhan bây giờ xác thực rất đau đớn, mấy trăm lần hãm sâu trong ký ức, mấy trăm lần trải qua đau đớn, mà càng lún càng sâu, cảm giác càng ngày càng đau đớn.

Nhưng, nàng cũng không có tận lực kháng cự lại, ngược lại là tùy theo bản thân mình mà trầm luân, sau đó lại tránh thoát.

Nàng đang trải qua, càng là đang trưởng thành!

Nàng vẫn luôn rất rõ ràng nỗi đau đớn của nàng đi qua sẽ ở một ngày nào đó trở thành gông cùm xiềng xích trưởng thành của nàng.

Điểm này, Thượng Cổ ma hồn cũng đã nhắc nhở qua nàng, chỉ là Tịch Nhan rất khó đi đối mặt, nhất là chuyện của tỷ tỷ.

Lần này tựa hồ như chính là thời cơ tốt.

Lực lượng thần bí vô số lần mang nàng về vòng xoáy ký ức, để nàng đau đớn ở nơi đó, trải qua ở nơi đó, minh ngộ ở nơi đó.

Nàng phóng túng mình, chính là muốn trong đau đớn chặt đứt gông cùm xiềng xích, bên trong tra tấn phá kén trùng sinh.

Thời gian trôi qua!

Tịch Nhan đã kiên trì tới nén hương thứ bảy, mọi người thật sự không thể tưởng tượng nổi!

Số lượng vong hồn lật thăng gấp bội.

Lần đầu tiên chỉ là dẫn xuất mấy chục, sau lần thứ tư toát ra hơn ngàn, sau lần thứ bảy đã trực tiếp toát ra hơn vạn.

Rừng rậm táo bạo, mấy vạn vong hồn đều đang gào hét thê lương.

Thanh thế kinh khủng, hồn khí ngập trời, oanh động xung quanh sơn lâm, cũng khiến cho mây mù nhanh chóng tụ tập.

Mây đen cuồn cuộn, bao phủ trăm dặm dãy núi, rừng rậm hắc ám.

Giữa rừng rậm nhấc lên cuồn cuộn hắc khí, đó là hồn vụ quỷ dị.

Vong hồn dày đặc ẩn hiện ở bên trong, nhấc lên ánh sáng màu xanh lục đáng sợ, khiến cho người khác phải rùng mình.

Có một số là vong hồn chỉ tồn tại mấy trăm năm, có một số lại tồn tại hơn ngàn năm.

Số ít là con người, đa số tất cả đều là mãnh thú hung cầm.

Một con cự mãng dài đến ba trăm mét sôi trào hồn khí kinh khủng, quay quanh núi cao, rít gào với trời.

Một đám dã tượng nóng nảy phóng tới giữa mê vụ, toàn thân hồn khí liệt liệt, khởi xướng tiếng gào rít mát lạnh.

Một con ác viên khổng lồ, nện bước chân nặng nề, từ bên trong u ám đi ra, lúc sáng lúc tối, lúc nào cũng có thể biến mất.

Nó tồn tại quá lâu quá lâu, cơ hồ muốn tiêu tán vĩnh cửu.

- Nàng... Sao nàng làm được?

Thẩm Minh Thu chấn kinh.

Bảy lần, nàng vậy mà lại kiên trì được đến nén hương thứ bảy.

- Cuồng Nhân đạo tràng, thật không khiến cho ta thất vọng.

Đáy mắt Tô Triệt lấp lóe tinh mang, vừa rung động lại kích động.

Nếu như thanh thế tiếp tục làm lớn, sẽ khiến xung quanh vài trăm dặm mãnh thú xao động, mà bầu không khí xao động sẽ càng khiến cho nơi xa cảnh giác, sau đó phạm vi tiếp tục phóng đại.

- Nén hương thứ mấy rồi?

Thái Bình thức tỉnh, khí tức suy yếu.

- Bây giờ là nén thứ tám, bảo bối à.

Tiêu Phượng Ngô cười xấu xa đi đến bên cạnh hắn.

- Đừng làm ta buồn nôn, cút!

Thái Bình vừa mới kích động, ý thức mệt mỏi quay cuồng trời đất, suýt chút nữa ngã quỵ.

- Ngươi bây giờ là bạn gái của ta, đi, cùng ta đến phía trước tìm một chỗ không người.

Tiêu Phượng Ngô bắt lấy bả vai Thái Bình, thô lỗ kéo lên.

- Cút ngay! Ta không có tâm tư đùa giỡn với ngươi.

- Ngươi gọi cái này là nói đùa? Khốn kiếp, đây gọi là đòi nợ! Lão tử định chơi ngươi!

Tiêu Phượng Ngô không để ý đến Thái Bình đang giãy dụa, cứng rắn kéo đi đến rừng cây trước mặt:

- Ta đổi cái váy cho ngươi.

- Tiêu Phượng Ngô, ngươi muốn chết...

Thái Bình gương mặt dữ tợn, thôi động linh lực muốn phóng thích Hồn Ti, nhưng trước đó linh hồn tổn thương quá nghiêm trọng, đột nhiên phát lực, lập tức khiến thương thế đau nhói, phát ra tiếng kêu đau đớn thảm thiết.

- Muốn chết? Hắc hắc, lão tử chết chính là quỷ chết, đến đây, nghe tiếng quỷ chết kêu một chút.

Tiêu Phượng Ngô đưa cánh tay tráng kiện bóp lấy cổ của hắn, nài ép lôi kéo vào cánh rừng.

- Khương Phàm, ngươi mù rồi sao? Ngươi để hắn tùy ý hồ nháo?

Lữ Lương Nhân sốt ruột.

- Khương Phàm, ngươi không ngăn cản, ta thay ngươi!

Sắc mặt Thẩm Minh Thu âm trầm nhìn chằm chằm Khương Phàm.

- Ai dám đụng một sợi lông huynh đệ của ta, ta chặt đầu kẻ đó! Ngươi có thể cho là ta nói cứng, nhưng thời điểm đầu rơi, đừng chết không nhắm mắt mà trừng ta!

Khương Phàm nhíu mày, đám gia hỏa kia là thật không chút hiểu yên tĩnh.

- Khương Phàm...

Tô Triệt cũng không có cách nào.

- Tô huynh, ta hiểu một thế lực không thể nào tất cả đều là người bình thường, dù sao cũng phải có mấy đồ buồn nôn như vậy. Ta sẽ không bởi vì mấy tên này, ảnh hưởng giao thiệp với ngươi, còn có cùng Đại Diễn thánh địa.

Khương Phàm ra hiệu bọn hắn tiếp tục chú ý rừng rậm trước mặt.

- Ngươi đang nói ai?

Thẩm Minh Thu tức giận, đồ buồn nôn??

- Khương Phàm ta làm việc có một chuẩn tắc, ngươi tùy tiện gây tùy tiện náo, ta đều có thể tiếp nhận, nhưng một khi ngươi để cho ta nhận định thành uy hiếp, ta sẽ nghĩ tất cả biện pháp giết chết ngươi! Tuyệt đối không để lại tai hoạ ngầm!
— QUẢNG CÁO —