Tây Bộ một trăm năm mới xuất hiện bảo bối, sao có thể giao cho Nam Bộ.
Hỗn loạn đang tăng lên, xao động cũng thăng cấp!
Các phương đều muốn dùng tất cả biện pháp lùng bắt.
Nhưng, bọn người Khương Phàm tựa như biến mất trong hư không, lại không có xuất hiện qua.
- Rốt cuộc bọn hắn trốn ở đâu rồi?
Tiêu Lạc Lê trước sau triệu tập được sáu vị tán tu hoàng triều, nhưng liên tục lùng bắt mà từ đầu đến cuối vẫn không có phát hiện tung tích của bọn người Khương Phàm.
- Khương Phàm rất có đảm lượng, có khả năng hắn đã xông đến trong lãnh địa của đại yêu nào đó rồi.
Lục Bình Yên nhìn quanh rừng mưa, vẻ mặt nghiêm trọng.
Phạm vi Thánh Sơn quá lớn, kéo dài hơn vạn dặm, nếu như không có chỉ dẫn, không khác gì mò kim đáy biển.
- Dạ An Nhiên có thể khống chế năng lượng Ngũ Hành, muốn ẩn giấu khí tức kỳ thật rất dễ.
Lư Kinh Vĩ vừa mới đầu không có xem đám người Vô Hồi thánh địa kia là gì, kết quả bọn hắn còn mạnh hơn Đại Diễn thánh địa.
- Có phải đã sớm đi ra ngoài rồi hay không?
Lăng Thất Tung lạnh nhạt, trong lòng kỳ thật đang mừng thầm.
Mặc dù không thể giế.t chết bọn người Tiêu Lạc Lê, nhưng trước sau đã chết bảy thiên tài, cũng vẫn không tệ.
- Sao? Ý của ngươi là, bọn hắn sớm đã đi rồi?
Tiêu Lạc Lê bỗng nhiên tỉnh ngộ, nếu Khương Phàm đã chiếm được Vĩnh Hằng Chi Linh, còn đứng trước lùng bắt, hình như không cần thiết ở lại chỗ này.
- Bọn hắn hẳn là không nỡ rời khỏi nơi này, nói không chừng đang trốn ở nơi nào luyện hóa Vĩnh Hằng Chi Linh.
Tiêu Lạc Sư cau chặt lông mày, đám người kia tuyệt đối đừng đi ra ngoài. Bọn hắn giày vò đến bây giờ, cơ hồ không có thu hoạch gì, nếu như lại thả Vĩnh Hằng Chi Linh đi, sau khi trở về thực sự không có cách nào bàn giao.
- Không! Cảnh giới Khương Phàm đã đạt tới cửu trọng thiên, nếu như dùng Vĩnh Hằng Chi Linh, liền sẽ đột phá đến Linh Hồn cảnh, hắn hẳn là sẽ không dùng ở chỗ này.
Tiêu Lạc Lê lấp lóe ánh mắt, càng nghĩ càng có khả năng.
- Vậy chúng ta...
Tiêu Lạc Sư lộp bộp trong lòng.
- Đừng lãng phí thời gian, đi!
Thời điểm Tiêu Lạc Lê đuổi tới lối đi ra Thánh Sơn, lại phát hiện người của Đại Diễn thánh địa đã sớm canh giữ ở nơi này.
- Bọn hắn còn không có rời khỏi.
Tô Triệt cưỡi Kim Bằng, thái độ lạnh nhạt.
Lữ Lương Nhân các loại lập tức đề phòng, nhìn chằm chằm bọn hắn.
- Các ngươi chờ ở chỗ này mấy ngày?
Tiêu Lạc Lê dừng ở bên ngoài mấy trăm mét, ân oán giữa hai bên còn chưa có giải quyết xong. Nếu như không phải bởi vì Vĩnh Hằng Chi Linh, bây giờ khả năng vẫn còn đang đánh nhau.
- Tám ngày.
Tô Triệt lùng bắt hai ngày, bỗng nhiên suy đoán có thể Khương Phàm sẽ sớm rời khỏi, liền đề nghị đến lối đi ra chờ đợi.
Nhưng, đề nghị của hắn bị bọn người Lữ Lương Nhân kiên quyết phản đối.
Lữ Lương Nhân cho rằng nếu như Khương Phàm không có chọn rời khỏi, mà trốn ở một nơi nào đó, bọn hắn lại chạy đến lối ra thì tương đương với việc đem Khương Phàm chắp tay ném cho những người khác.
Cũng may Tô Triệt coi như có chút uy tín, kẻ phản nghịch Thẩm Minh Thu này lại "Tàn phế", cho nên sau khi tranh luận nửa ngày, cuối cùng vẫn đến nơi này.
- Vẫn luôn không tới?
Tiêu Lạc Lê khẽ nhíu mày, chẳng lẽ bọn người Khương Phàm không có rời khỏi?
- Không thấy được người.
Tô Triệt đánh giá bọn người Tiêu Lạc Lê, bọn hắn cũng không có đuổi tới? Hắn ở nơi này trông nhiều ngày như vậy, một mực không có phát hiện Khương Phàm, cũng hoài nghi có phải mình phán đoán sai lầm hay không, có phải Khương Phàm đã bị người khác bắt được hay không.
Nhưng nhìn bộ dáng, Khương Phàm còn trốn rất kỹ.
- Hắn chẳng lẽ muốn đợi đến cuối cùng mới xuất hiện? Liền không sợ biến thành mục tiêu công kích?
Tiêu Lạc Sư không còn sốt ruột, chỉ cần Khương Phàm còn ở Vĩnh Hằng Thánh Sơn liền dễ nói.
Lục Bình Yên nói:
- Một khả năng là, bọn hắn rất tự đại, cho rằng đến lúc đó các phương đều ở đây, không có người nào dám trước mặt mọi người giết bọn hắn. Khả năng thứ hai, bọn hắn đã dùng Vĩnh Hằng Chi Linh, không phải Khương Phàm, mà là những người khác.
Tiêu Lạc Sư chậm rãi gật đầu:
- Khương Phàm điên cuồng lại tự ngạo, khả năng đầu tiên lớn hơn.
Tiêu Lạc Lê gọi Tô Triệt:
- n oán giữa chúng ta tạm thời buông xuống, chờ Khương Phàm đến, ai có thể cướp được, Vĩnh Hằng Chi Linh liền thuốc về người đó. Như thế nào?
- Ai có thể mang Vĩnh Hằng Chi Linh ra khỏi Vĩnh Hằng Thánh Sơn, xem như của người đó.
Tô Triệt cũng không còn cùng Tiêu Lạc Lê dây dưa ân oán, đều đã đến nơi này, nếu như hỗn chiến trước mặt mọi người, ảnh hưởng quá ác liệt.
Huống chi, thương thế của Thẩm Minh Thu rất nặng, đến bây giờ còn chưa khôi phục, ưu thế của bọn hắn không lớn.
Thời gian trôi qua mỗi ngày!
Tất cả cường giả thánh địa liên tiếp từ bỏ đuổi bắt, chạy tới lối ra.
Số lượng lớn tán tu cũng lần lượt trở về.
- Hoàn Nhan Liệt đâu?
Triệu Thắng cũng chạy tới nơi này, vốn là một đội ngũ mà bây giờ chỉ còn lại sáu người, những người khác đều hao tổn trong Cuồng Nhân đạo tràng.
Bọn hắn không quá hứng thú đối với Vĩnh Hằng Chi Linh, vật kia căn bản cũng không phải là thứ thánh địa Nam Bộ có thể đụng.
Khương Phàm từ Đại Diễn thánh địa cùng Huyền Nguyệt hoàng triều nơi đó nhổ răng cọp, quả thực là tự tìm đường chết.
- Là không đến, hay là bị Khương Phàm giết chết rồi?
Thái Long chau mày, có loại dự cảm không tốt lắm.
- Hắn tốt nhất đừng làm như vậy! Nếu không, Hồn Thiên thánh địa chắc chắn liệt Khương Phàm vào số một kẻ địch!
Ngữ khí Triệu Thắng nghiêm trọng, nếu như toàn giết, đó chính là một chuyện khác.
- Khương Phàm ơi Khương Phàm, ngươi tốt nhất nên có chút lý trí.
Thái Long nhẹ giọng tự nói.
Tại thời điểm kỳ hạn ba tháng chỉ còn một ngày, các phương bắt đầu kích động.
- Đại Diễn thánh địa và Huyền Nguyệt hoàng triều đã làm ước định, bất kể là ai, chỉ cần có thể mang Vĩnh Hằng Chi Linh đi ra ngoài, liền xem như là của người đó.
- Hắc hắc, thời điểm này liền phải xem ai cơ trí.
- Tóm lại không thể để cho Vĩnh Hằng Chi Linh rơi xuống trong tay đám người Vô Hồi thánh địa kia.