Một nam tử trẻ tuổi khôi ngô cao lớn, dáng dấp hiên ngang, xõa tóc dài, nhiều hơn mấy phần hào hùng cùng uy nghiêm:
- Bái phỏng xong Thiên Cung thứ chín, chúng ta sẽ về thần giáo. Giáo chủ, các vị giáo tông cũng đều chờ thấy các ngươi.
- Làm phiền Đông Hoàng huynh trưởng.
Lan Nặc mặc áo trắng, xinh đẹp tuyệt trần.
Tư thái cao gầy linh lung chập trùng, da thịt trắng noãn như ngà voi, con mắt sáng tỏ, ánh mắt lấp lóe, có vẻ đẹp thánh khiết siêu phàm thoát tục.
- Ai! Một đường, vẫn khách khí như vậy! Mặc dù chúng ta không cùng họ tên, nhưng đồng căn đồng nguyên, đều là người một nhà. Ngươi có thể trực tiếp gọi ta là Đông Hoàng Lăng Tuyệt, cũng có thể gọi là Lăng Tuyệt ca ca.
Nam tử cởi mở cười nói, chỉ là ánh mắt sáng tỏ lại lăng lệ, lộ ra khí thế bức người.
Lan Nặc mỹ lệ làm rung động lòng người, giống như đóa hoa sen trắng noãn để cho người ta mê say, nàng cười nhạt mà nói:
- Có một vấn đề muốn thỉnh giáo. Ta nghe nói, kỳ thật thần giáo còn có tòa Thiên Cung thứ mười. Lần này không cùng lúc đi qua nhìn một chút?
- Tòa thứ mười?
Ánh mắt Đông Hoàng Lăng Tuyệt rõ ràng hơi ngưng tụ, sau khi liếc mắt ở hai bên, mới cười nói:
- Cái ngươi nói kia không tính là Thiên Cung, chỉ là chi nhánh nho nhỏ, thuộc về Thiên Cung thứ chín quản thúc. Chúng ta đến Thiên Cung thứ chín xong, về thần giáo trước, chờ tương lai có cơ hội, các ngươi lại có hứng thú, đi qua cũng không muộn.
- Bây giờ chúng ta rất có hứng thú!
Khuôn mặt Lan Dận lạnh lẽo cứng rắn, góc cạnh rõ ràng, như đao gọt búa bổ, thân thể thẳng tắp lộ ra khí tức điêu luyện.
Nữ tử lãnh diễm bên cạnh Đông Hoàng Lăng Tuyệt thản nhiên nói:
- Nơi đó không phải Thiên Cung, chỉ là thương hội giao dịch vật phẩm. Vị trí chỗ kia rất đặc thù, không phải nói đi đến thì có thể đi đến. Nếu các ngươi quả thật có hứng thú, trở lại thần giáo để cho người khác mang các ngươi đi qua. Huynh muội chúng ta tiếp nhận chỉ lệnh mang các ngươi đến khắp chín tòa Thiên Cung, không có nói tới nơi khác, mà thời gian chuyến này có hạn chế, còn xin thông cảm.
- Không phải Thiên Cung, lại đáng để cung chủ thứ chín tự mình tọa trấn?
Lan Dận không có nhả ra, ánh mắt cũng không thân thiện.
Bất luận là Di Lạc cổ địa trong Vĩnh Hằng Thánh Sơn, hay là thần giáo phía ngoài, tự khi bắt đầu đến bây giờ đều là hai đại tộc liên hợp khống chế.
Một là Đông Hoàng thị tộc, một là họ Lan thị tộc.
Hai bên thông hôn lẫn nhau, có thể nói là đồng căn đồng nguyên, tại Di Lạc cổ địa cũng là cùng tiến cùng lui, nhưng đã đến thần giáo bên ngoài, bởi vì thế lực lớn, người của nhiều, lợi ích phức tạp, ở giữa hai họ tộc liền bắt đầu cạnh tranh.
Bắt đầu từ mấy trăm năm trước, Đông Hoàng thị tộc tấp nập sinh ra huyết mạch cường đại, dần dần áp chế Lan thị tộc.
Cho đến khi đời trước, Lan gia rốt cuộc cũng đoạt được vị trí tộc trưởng tại Di Lạc cổ địa, cũng tại thế hệ này bồi dưỡng được Lan Nặc và số lượng lớn tinh anh, cho nên thời điểm rời khỏi cổ địa liền được ký thác kỳ vọng, tại thời điểm tuần sát tất cả Thiên Cung, người phụ trách của họ Lan thị tộc cũng đều bắt đầu mịt mờ nhắc nhở bọn hắn phải cảnh giác tộc nhân Đông Hoàng.
Trong đó, cung chủ Thiên Cung thứ bảy tại lúc tiễn biệt bọn hắn đã tự mình đề điểm qua một câu.
- Nhân cơ hội này, đến Thiên Cung thứ mười nhìn! Nơi đó một mực bị Đông Hoàng thị tộc khống chế! Nơi đó có bí mật lớn!
Đáy mắt Đông Hoàng Lăng Tuyệt hiện lên tinh quang, đoán được là ai đã nhắc nhở bọn hắn.
- Không phải ta cố ý không mang theo các vị đi qua, mà là nơi đó xác thực ở vào chỗ đặc thù, tên là Vương Quốc Hắc Ám. Tình huống nơi đó rất phức tạp, mục đích Thiên Cung thứ mười cũng chỉ là quan sát, sưu tập bảo bối đặc biệt ở nơi đó.
- Nếu như các ngươi không rõ tình huống, tùy tiện đi qua, rất có thể sẽ mang đến cho Thiên Cung thứ mười phiền toái không cần thiết. Như vậy đi, chúng ta đến Thiên Cung thứ chín bái phỏng, từ cung chủ nơi đó tự mình liên hệ thần giáo, do thần giáo quyết định các ngươi trở về, hay là đi Vương Quốc Hắc Ám. Như thế nào?
Lan Nặc cười yếu ớt:
- Làm phiền các vị.
Nữ tử bên cạnh Đông Hoàng Lăng Tuyệt hừ một tiếng, thấp giọng tự nói:
- Không biết tốt xấu.
Lan Nguyệt lập tức đáp trả:
- Ngươi là điếc hay là ngốc, nghe không được mình đang nói cái gì, coi như chúng ta cũng không nghe thấy sao?
- Có thể nghe thấy? Ha ha, vậy thì nghe cho rõ ràng! Các ngươi mới ra vẫn là nên ngoan ngoãn nhìn thế giới này một chút, hiểu rõ thần giáo chúng ta, không cần lấy mình gánh vác sứ mệnh bao lớn, cái gì cũng đều muốn đụng, cái gì cũng đều muốn ăn. Ta nhắc nhở các ngươi, có nhiều thứ, các ngươi không thể chạm vào, có nhiều thứ, các ngươi ăn không vô!
- Lăng Mộng, sao lại nói như thế! Chúng ta đều là người một nhà!
Đông Hoàng Lăng Tuyệt xụ mặt quát tháo, tuy nhiên cố ý để đám nữ tử nói xong mới lên tiếng, sau đó cười với bọn người Lan Nặc nói xin lỗi làm lành.
- Tính cách muội muội ta cứ như vậy, còn xin đảm đương nhiều hơn.
- Người một nhà có thể nói ra lời như vậy, không phải không có giáo dưỡng, chính là đầu có vấn đề. Ta đề nghị nàng đời này đừng lấy chồng, miễn cho người ta cười chê.
Lan Nguyệt ngồi xuống, lại hừ một tiếng với Đông Hoàng Lăng Mộng.
Lan Nặc cũng mỉm cười nói xin lỗi:
- Tính cách muội muội ta cũng không tốt lắm, còn xin đảm đương.
Lòng dạ Đông Hoàng Lăng Tuyệt rất sâu, không buồn cũng không giận, cười nói:
- Chúng ta vẫn nên trò chuyện việc khác. Lan Nặc muội muội, ta nghe nói các ngươi từ trong tộc mang theo rất nhiều bảo bối đi ra? Lúc nào để cho chúng ta kiến thức một chút?
Lan Nặc nói:
- Chờ trở lại thần giáo, chúng ta tự sẽ biểu hiện ra.
- Xem trước một chút, đừng để đến lúc đó trực tiếp bị các trưởng bối thu lên, những hậu bối chúng ta đây ngay cả bóng dáng đều không nhìn thấy.
- Chúng ta đã nhận chủ.
- Ha ha, các ngươi khả năng không hiểu rõ tình huống thần giáo. Những năm gần đây, đối với Linh Bảo đến từ trong cổ tộc, bất kể có nhận chủ hay không, đều cần giao lại cho giáo chủ. Do giáo chủ xem tình huống quyết định, là bỏ vào bảo các, hay là thưởng cho người khác.