Trách không được cường thế như vậy, cuồng như thế, Chí Tôn thánh văn, cấp bậc Chí Tôn, xác thực có tư cách!
Khương Phàm nói với các tộc nhân Đường gia:
- Chúng ta không tiễn. Nếu như Đường gia không phục, ngày mai hoan nghênh lại đến. Tuy nhiên ta cũng không phải nhàn rỗi không có chuyện làm, các ngươi muốn khiêu chiến ta, dựa theo điều kiện mà tới. Ha ha, còn nhớ rõ điều kiện của ta không? Để cho gia chủ các ngươi, quỳ xuống!
- Làm càn!
Mấy vị nam tử trung niên Đường gia giận dữ bước về phía trước.
Các tộc lão Kiều gia cũng bước về phía trước hai bước, vẻ mặt lạnh lẽo cứng rắn, trong ánh mắt tất cả đều là cảnh cáo.
- Tranh tài đã xong, muốn không nhận nợ?
Sắc mặt các trưởng bối Đường gia khó coi, nhíu mày trao đổi ánh mắt.
Làm sao bây giờ?
Xám xịt trở về như thế này cũng không tốt để giao nộp cho trong tộc.
Sắc mặt Đường Nguyên Bá càng khó coi hơn, lúc đầu cảm giác không đáng phải để tâm, không phải dùng nắm đấm đánh phế Khương Phàm, thì chính là lĩnh vực trấn áp Khương Phàm, không nghĩ tới tên Khương Phàm này lại là Chí Tôn thánh văn, còn phá đi Hỏa Táng lĩnh vực mà hắn kiêu ngạo nhất.
Gia tộc phái hắn tới là hi vọng hắn khắc chế Khương Phàm.
Kết quả nháo đến bây giờ, tựa như là Khương Phàm đang khắc chế hắn. Bọn hắn thì tương đương với việc bị đưa tới cửa nhục nhã.
Các tộc lão Kiều gia kích hoạt linh văn, cường thế giằng co với khí thế hung hăng của đám người Đường gia:
- Các tộc làm chứng, Đường Nguyên Bá đã thua, các ngươi hẳn là nên rời khỏi.
- Nhanh nhanh nhanh, đi nghênh đón Khương Phàm, biểu cảm xuất hiện một chút thân mật.
Kiều Vô Song nhẹ giọng thúc giục Kiều Vi Nhi.
- Ta không đi!
Kiều Vi Nhi bĩu môi.
- Nghe lời, nhanh lên.
Kiều Vô Song cứng rắn đẩy một cái.
Kiều Vi Nhi móp méo miệng, miễn cưỡng làm ra khuôn mặt tươi cười, đi qua kéo Khương Phàm lại.
A?
Bọn người Mục Vân Hải có chút nhíu mày, sao Kiều Vi Nhi lại đến kéo hắn?
Chẳng lẽ... Kiều Linh Vận nói với đám người Đường gia còn đang do dự.
- Chuyện Đường Tư Minh bị giết, dừng ở đây! Cái chết của hắn, chẳng thể trách người khác, chỉ trách các ngươi vô năng!
- Nhất định phải lại lấy không đi? Đường gia cứ không chơi nổi, thua không nổi như vậy? Muốn giữ chút mặt mũi thì sớm rời khỏi. Nếu như không phục, ngày mai lại đến. Nhưng các ngươi cầm điều kiện đến... tới…
Đứng nơi đó mấy thanh niên nam nữ, thân mặc áo lông cừu màu tím, đang thưởng thức "Trò hay" nơi này.
Ánh mắt Khương Phàm một mực khóa chặt một người ở trong đó.
- Ngươi đang nhìn cái gì?
Kiều Thiên Mạch thuận Khương Phàm ánh nhìn đi qua, sắc mặt có chút trầm xuống:
- Người của Hoàng Phủ gia! Bài vị đầu tiên trong cửu đại gia Cổ Hoa, đã liên tục giữ vững hơn năm trăm năm, năm nay vẫn có hi vọng trùng kích đầu tiên.
Cường giả các tộc trước mặt Kiều phủ cũng đều thuận ánh mắt Khương Phàm nhìn đi qua.
Người của Hoàng Phủ gia?
Bọn hắn tới lúc nào.
Nhìn thấy đám người phát hiện bọn hắn, Hoàng Phủ gia mấy người kia trực tiếp quay đi, biến mất trong rừng cây.
- Đó là ai? Kẻ phía trước nhất!
Khương Phàm ngưng tụ linh lực ở hai mắt, nhìn thấu rừng cây mờ tối.
- Lý Tịch, con rể Hoàng Phủ gia, danh xưng con rể đầu tiên của Cổ Hoa. Là Linh Nguyên cảnh có hi vọng nhất đoạt giải quán quân trong trận đấu năm nay. Sao ngươi lại đột nhiên cảm thấy hứng thú đối với hắn?
- Lý Tịch?
Khương Phàm dần dần cau chặt lông mày.
- Thế nào?
- Lý Tịch... Lý Dần?
- Có ý gì?
Khương Phàm nhìn bóng lưng đám người kia rời khỏi thật lâu, thể hiện trở nên cực kỳ quái dị.
Đây không phải là Lý Dần sao?
Bộ dáng rất giống, quá giống!
Trùng hợp sao??
Khương Phàm lại hỏi:
- Hắn là từ đâu tới?
- Hình như là nhặt được, giống như Phượng Bảo Nam, cũng là bị đại tiểu thư Hoàng Phủ gia nhặt trên đường.
- Linh văn hắn...
Khương Phàm còn muốn hỏi tiếp, rốt cuộc Đường gia trước mặt cũng tỏ thái độ.
Đường Nguyên Bá hô to:
- Khương Phàm, không cần phách lối, ngày mai Đường gia chúng ta sẽ còn lại đến. Chúng ta cũng sẽ mang đến điều kiện giao dịch mới.
- Ngày mai không được.
Khương Phàm vẫn đang nhìn qua phương hướng người nhà họ Hoàng Phủ rời khỏi.
- Sợ?
- Ngày kia.
- Vì sao?
- Ngày mai ta muốn luyện đan.
- Ta nhổ vào! Ngươi có thể đừng giả bộ là Luyện Đan sư hay không, ngươi mệt không? Ngươi muốn mặt sao?
Đường Tư Thượng nhịn không được.
- Ngày kia, ta chờ đám các ngươi.
Khương Phàm nói xong, quay người kéo cả Kiều Vi Nhi đi đến cửa phủ.
Kiều Vi Nhi run rẩy, vô ý thức liền muốn tránh thoát, nhưng vẫn nhịn được.
- Chớ khẩn trương, ta xem ngươi là tôn nữ.
Khương Phàm khẽ nói.
- Ai là tôn nữ ngươi!
Kiều Vi Nhi tức giận.
- Hắn rốt cuộc là ai? Liên quan thế nào với Kiều gia các ngươi!
Đường Nguyên Bá chất vấn Kiều Thiên Mạch.
- Cái này cũng nhìn không ra sao? Hắn là vị hôn phu của Vi Nhi chúng ta.
Kiều Linh Vận nói, đột nhiên chẳng phải đụng vào trong lòng, Chí Tôn thánh văn, nếu hắn ở rể Kiều gia, đối với Kiều gia mà nói là tuyệt đối là việc tốt ngút trời.
- Hắn ở rể Kiều gia, muốn cùng Vi Nhi thành thân?
Các tộc nhân Đường gia trao đổi ánh mắt, trách không được cường thế như vậy, bá đạo như vậy, thì ra đã là người của Kiều gia.
- Hắn kết giao với Vi Nhi ở bên ngoài, bây giờ đã là người của Kiều gia, còn muốn đại biểu Kiều gia tham gia thi đấu bài vị.
Kiều Thiên Mạch vừa nói ra lời này, gương mặt cường giả các tộc cũng hơi có phản ứng.
- Kiều gia tìm một Chí Tôn thánh văn làm con rể?
- Chí Tôn thánh văn, lại còn sẽ chọn ở rể? Đầu hắn có vấn đề sao.
- Hắn xác định là Chí Tôn thánh văn sao? Nếu quả thật là như vậy, đều có thể tiến vào hoàng thất, tại sao lại muốn tiến vào Kiều gia.
- Kiều Vi Nhi có mị lực lớn như vậy sao, vậy mà có thể mê hoặc được Chí Tôn thánh văn?
Bọn hắn thực sự có chút chấn kinh, nữ tử cửu đại gia Cổ Hoa cực ít người gả ra ngoài, không phải tuổi già cô đơn cả đời, thì chính là nhận người ở rể. Mời chào con rể cũng là các đại gia, là đường tắt tăng cường thực lực.
Nhưng con rể ở rể phổ biến đều là lục phẩm linh văn, Thánh phẩm vô cùng hiếm thấy.
Đại Thừa thánh văn càng là mấy chục năm mới khó có được có một người, vậy mà Kiều gia lại chiêu mộ được Chí Tôn?
Cái này không chỉ sẽ trực tiếp tăng lên tới tiềm lực tương lai của Kiều gia, sẽ còn ảnh hưởng đến thi đấu bài vị sắp tới.
Các tộc nhanh chóng rời khỏi, bọn hắn muốn trở về bẩm báo tình huống làm cho người khác khiếp sợ này.