- Kiều Linh Vận ngươi còn tìm hai tên? Ngươi ứng phó nổi sao?
- Hắn là vị hôn phu của muội muội ta, Kiều Vi Nhi. Ta nhắc nhở ngươi, nói chuyện chú ý một chút, ta cũng không phải Hoàng Phủ Nguyệt Thiền, sẽ không tùy theo ngươi làm càn.
- Ha ha, coi như có chút tự mình hiểu lấy, ngươi xác định không phải Nguyệt Thiền của ta. Dáng người, hình dạng, khí chất, ngươi kém quá xa.
- Ánh mắt của ngươi thật sự rất tốt. Trách không được Hoàng Phủ Nguyệt Thiền sủng ái ngươi, thì ra là ngươi bị mù!
Kiều Linh Vận khí cười.
- Ha ha...
Lý Tịch khinh thường cười lạnh hai tiếng, dùng sức đẩy bả vai Khương Phàm đang ngăn chặn qua bên cạnh:
- Tránh ra! Hay là... Cút đi!
Khương Phàm không có tức giận, chỉ hơi hơi nhíu mày, hơi kinh ngạc:
- Ngươi không biết ta?
- Ngươi điếc sao? Ta nhận ra ngươi, chó của Kiều gia, Khương Phàm!!
- Ngươi lại còn nói chuyện với ta như thế này.
- Ta nên nói như thế nào, dùng ngôn ngữ chó của ngươi? Gâu... Gâu gâu... Ha ha...
Lý Tịch cười to hai tiếng, thô lỗ đẩy Khương Phàm:
- Cút đi!
- Lý Tịch! Chú ý một chút!
Kiều Linh Vận tức giận, nàng biết gia hỏa này phách lối, không nghĩ tới ngay cả Chí Tôn Thánh văn Khương Phàm đều không để vào mắt.
- Sư đệ, ta là sư huynh của ngươi! Ngươi mất trí nhớ rồi sao?
Sư huynh?
Kiều Linh Vận kinh ngạc nhìn Khương Phàm.
Sư huynh?
Đan Hoàng cũng sửng sốt trong ý thức Khương Phàm một chút.
- Ngươi nói cái gì?
Lý Tịch cau chặt lông mày.
Khương Phàm thể hiện kinh ngạc lại mang theo vài phần kích động, kích động lại mang theo vài phần thất lạc:
- Ba năm trước đây, một trận ngoài ý muốn, ngươi sống chết không rõ, ta từ Nam bộ đi đến Bắc bộ, đau khổ tìm ngươi ba năm. Ngươi thật không có chút ấn tượng nào đối với ta?
Lông mày Lý Tịch càng nhăn càng chặt, nhìn chằm chằm Khương Phàm một hồi, đột nhiên một bàn tay quất vào trên đầu Khương Phàm:
- Đầu ngươi có hố sao.
Khương Phàm không nháo không giận, biểu lộ vừa đúng:
- Ngươi đến cùng thế nào? Một chút ấn tượng đều không có? Có phải gia tộc Hoàng Phủ cho ngươi ăn thuốc gì hay không?
- Ta thấy ngươi nên đi uống thuốc đi! Ta không biết ngươi, ngươi cũng nhận lầm người rồi.
- Sư đệ!!
Khương Phàm hô to.
- Ngươi gào cái rắm! Lăn đi! Ta là người của Hoàng Phủ gia, ta chỉ có một thân phận này.
Lý Tịch đè bả vai Khương Phàm lại, cưỡng ép cạnh đẩy đi.
Khương Phàm lắc bả vai một cái, chấn mở Lý Tịch:
- Ngươi đi theo ta, ta giúp ngươi nhớ lại một chút.
- Ta nói, ta không biết ngươi! Dám động thủ nữa, đừng trách ta không khách khí!
Đáy mắt Lý Tịch chợt hiện lên tia sắt lạnh, từ trong ra ngoài toát ra khí tức bức người, như lợi kiếm muốn ra khỏi vỏ.
- Lý Tịch! Nhìn mặt ta đi! Nhìn rõ ràng! Ta là ai!
Khương Phàm cao giọng quát tháo.
- Ta chẳng cần biết ngươi là ai! Cút!
Thân hình Lý Tịch thon dài, giống như là chuôi lợi kiếm bình thường, cường thế giằng co với Khương Phàm.
Cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, một nam tử điêu luyện quát tháo:
- Lăn tăn cái gì! Biết đây là chỗ nào... Lý Tịch? Kiều Linh Vận?
- Chúng ta là đến dự tiệc.
Kiều Linh Vận lập tức nói với bên trong:
- Đại điện hạ, ta là Kiều Linh Vận.
- Hắn là ai?
Nam tử trước cửa là công tử Tô gia, hắn đang nhíu mày đánh giá Khương Phàm.
- Một kẻ điên, đuổi đi.
Lý Tịch lạnh lùng nhìn chằm chằm Khương Phàm một hồi, thoáng chỉnh lý quần áo, đi vào cửa phòng.
- Tránh ra. Hắn là con rể Kiều gia chúng ta.
Kiều Linh Vận đẩy công tử nhà họ Tô ra, mang theo Khương Phàm đi vào.
Chỉ là nàng vẫn có chút mộng, Lý Tịch là sư đệ Khương Phàm?
Tại sao lúc đến đây lại không có để lộ chút tin tức nào với nàng.
Gian phòng rộng rãi xa hoa, chính giữa đặt vào một cái bàn dài cỡ lớn, hai bên đều là các công tử tiểu thư các gia tộc. Phía trước nhất có một nam tử uy vũ ngồi ngay thẳng, thế như sơn nhạc, bá khí ngoại phóng, áo bào hoa lệ phun toả hào quang, có khí thế phi phàm.
Chính là Đại hoàng tử Cổ Hoa Hoàng Triều!
Rõ ràng chỉ là tụ hội, có hắn ngồi ở chỗ đó, lại trồng lên cho người ta tư thế khác lạ.
Nữ tử bên tay trái Đại hoàng tử ăn điểm tâm ở trước mặt, cũng không quay đầu lại, thuận miệng nói:
- Con rể Kiều gia rất đặc biệt sao? Yến hội buổi trưa hôm nay là Đại điện hạ tự mình an bài, người tới cũng là tự mình mời. Ai có thể vào, cầm thiếp mời, không có thiếp mời, tốt nhất có chút tự mình hiểu lấy.
Lý Tịch đi đến trước bàn, thi lễ một cái với Đại điện hạ, sau đó ngồi xuống bên cạnh nữ hài nhi.
- Ta tới chậm.
- Chúng ta vừa mới bắt đầu.
Nữ hài nhi yên nhiên cười khẽ với Lý Tịch.
Các công tử tiểu thư bên cạnh bàn đưa lưng về phía cửa phòng, cũng đều phát ra vài tiếng cười lạnh.
- Kiều gia có mời thiếp sao, hình như cũng không có chứ.
- Kiều gia ngay cả thi đấu bài vị đều muốn từ bỏ, làm sao Đại điện hạ lại cho bọn hắn hạ thiếp mời.
- Ha ha, từ bỏ thi đấu bài vị, thật thua thiệt bọn hắn nghĩ ra. Đây quả thực là đại bất kính đối với hoàng thất.
- Bọn hắn là tự mình hiểu lấy, liên tục năm lần đều xếp thứ chín, nếu như thêm một lần nữa, quá mất mặt, dứt khoát trực tiếp từ bỏ. Trường Sinh đại điển, bất quá là bọn hắn lấy cớ mà thôi. Mấy người châm chọc khiêu khích về, còn cố ý giơ ly rượu lên, ra hiệu với nhau, uống một hơi cạn sạch.
- Khương Phàm?
Mục Vân Hải lại đột nhiên khẽ nói.
- Ai?
Sắc mặt mấy vị nam nữ Đường gia đột nhiên lạnh, ánh mắt sắc bén tập trung vào nam tử bên cạnh Kiều Linh Vận.
- Khương Phàm?
Đám người liên tiếp nhíu mày, quay đầu nhìn về phía cửa phòng, còn tưởng rằng là Phượng Bảo Nam.
- Điện hạ.
Kiều Linh Vận không để ý đến bọn hắn, sau khi hành lễ với Đại hoàng tử, liền giới thiệu nói:
- Vị này là Khương Phàm, vị hôn phu của Vi Nhi muội muội ta.
- Các vị, hân hạnh.
Khương Phàm chào hỏi, ánh mắt lại vẫn rơi trên người Lý Tịch.
- Làm càn! Nhìn thấy điện hạ, còn không hành lễ!
Đại điện hạ đứng phía sau hai vị thị vệ, cũng chỉ có thị vệ hoàng thất, mới có tư cách đi vào quán rượu Thiên Cung.