Khương Phàm không có chú ý tới Đan Hoàng đang sầu lo, hắn giẫm lên thềm đá yên lặng đi lên núi.
Hắn không chú ý tới mình có một ít nói chuyện, một ít hành động đang thay đổi, trở nên cường thế hơn, trở nên càng uy nghiêm, tựa như là Thần Hoàng kiếp trước.
Nhưng hắn biết trong lồng ngực mình đang góp nhặt lấy sát ý nồng đậm, mỗi lần nghĩ đến Kiều Hinh trong quan tài ngọc, hắn liền hận Cổ Hoa, hận cả nơi này.
Bầu không khí trước cửa Kiều gia bị đè nén sau một hồi đã dần dần náo nhiệt lên.
- Tên Khương Phàm này đến cùng là có thân phận gì?
- Hắn là một con rể còn chưa có qua cửa, làm sao lại cho ta một cảm giác cứ như hắn muốn làm gia làm chủ vậy?
- Kiều gia lại còn để hắn náo tùy ý?
- Gia hỏa này vừa mạnh, vừa hung ác lại bá đạo, không phải loại lương thiện.
Bầu không khí trong rừng cây trầm mặc thật lâu, mới dần dần náo nhiệt lên.
- Tên khốn kiếp đáng chết này!
Bọn người Đường Tư Thượng dùng sức nắm tay, lên cơn giận dữ.
Đánh người của bọn hắn, đánh mặt của bọn hắn, còn giẫm lên đầu của bọn hắn, tuyên chiến với hoàng thành.
Đường gia hôm nay, mất mặt ném về tận nhà.
- Khương Phàm!
Hoàng Phủ Chính Thiên trước đó coi Khương Phàm là trò cười, hiện tại xem ra, rất có thể hắn đã gặp được đối thủ.
Mục Vân Hải nhìn về phía đội ngũ Hoàng Phủ gia, thấp giọng nói:
- Khương Phàm muốn khiêu chiến Hoàng Phủ Chính Thiên trên luận võ bài vị?
Mục Vân Phi ngắm nhìn núi cao nguy nga của Kiều gia, thản nhiên nói:
- Dùng bài vị cuối cùng, quyết định kết cục của Lý Tịch.
Mục Vân Hải nói:
- Khương Phàm lấy ở đâu ra lực lượng?
- Ngươi không thấy được sao? Hắn có thể thắng Đường Tư Đồ là đã có tư cách khởi xướng khiêu chiến. Những lời hôm nay hắn nói ra, càng nói rõ hắn khôn khéo lại tàn nhẫn.
- Hắn đúng là rất mạnh, nhưng nếu khiêu chiến ba người, phần thắng ngay cả năm phần cũng chưa tới. Mà, Linh Nguyên cảnh sẽ do ai đến? Muốn thay thế vị trí thứ nhất, nhất định phải có Linh Hồn cảnh cùng Linh Nguyên cảnh khiêu chiến toàn bộ hoàn thành. Từ xưa đến nay, trận khiêu chiến này đều không có người nào thành công qua.
Kiều Vân Phi trầm ngâm một lát, lại thu hồi ánh mắt:
- Nếu Khương Phàm có thể khởi xướng khiêu chiến, hẳn là có cái gì đó để ỷ vào. Thi đấu bài vị năm nay, chỉ sợ sẽ có biến số lớn rồi.
Sâu trong rừng cây, tại một góc hẻo lánh có hai nữ tử khoác áo choàng đứng đấy.
- Tỷ tỷ, tỷ thấy không. Hắn chính là Khương Phàm, Võ Hầu của Hắc Ám Vương Quốc. Hiện tại hắn đang cầm ba tấm Bất Tử Thiên Bia trong tay, không sợ trời không sợ đất.
Đông Hoàng Như Yên than nhẹ, gia hỏa này là thật cuồng, lại chạy đến Cổ Hoa hoàng thành mấy trăm ngàn dặm bên ngoài, nhúng tay vào thi đấu bài vị của cửu tộc, chất vấn Cổ Hoa hoàng thất.
- Tại sao hắn lại ở chỗ này, lại làm sao để Kiều gia đối với hắn nói gì nghe nấy?
Đông Hoàng Như Ảnh đã biết đến tư thái Võ Hầu Hắc Ám, chỉ là càng hồ đồ rồi.
Nàng đối với sự cường đại của Khương Phàm cũng không có ngoài ý muốn bao nhiêu, nhưng đối với biểu hiện của Kiều gia lại vô cùng khó hiểu.
Mặc dù Kiều gia xếp ở cuối cùng trong cửu đại gia, nhưng chủ yếu là vì thái độ xử sự của bọn hắn, cũng không có nghĩa là nội tình thực lực bọn hắn yếu kém.
Mà, gia huấn gia tộc của Kiều gia bên trong cửu đại gia là nghiêm nhất, từ trong lòng lộ ra kiêu ngạo, còn có một loại cảm giác lạnh nhạt.
Gia tộc như thế này, làm sao lại có thể tùy ý để một người ngoài đến ra lệnh.
- Không phải tỷ đã ủy thác Thiên Cung Nam Bộ tiến hành đã điều tra sao, hẳn là qua mấy ngày nữa sẽ có tin tức.
Đông Hoàng Như Yên cũng cảm thấy kỳ quái, nhưng không để ý nhiều, nàng chỉ là chờ mong thi đấu bài vị sắp đến.
Có Khương Phàm, liền có biến số.
Có biến số, liền sẽ rất kích thích.
- Khương Phàm là đệ tử thánh địa Nam Bộ, cách đây mấy chục vạn dặm, muốn tin tức truyền đi nhanh, cũng cần chờ một đoạn thời gian.
Đông Hoàng Như Ảnh chậm rãi lắc đầu, trực giác nói cho nàng biết, trong này khẳng định có bí mật lớn.
- Tỷ tỷ, nếu không tỷ đi chiếu cố hắn?
Đông Hoàng Như Yên đột nhiên kéo cánh tay tỷ tỷ lại.
Đông Hoàng Như Ảnh di chuyển đôi mắt xinh đẹp, đang muốn cân nhắc, Đông Hoàng Như Yên cười hì hì xấu xa:
- Chỉ cần tỷ ở trước mặt hắn lấy mạng che mặt xuống, muội đoán chừng hắn sẽ trực tiếp quỳ rạp xuống trước mặt tỷ, cái gì cũng đều phun ra.
- Muội đó, không có đứng đắn.
Đông Hoàng Như Yên nhìn qua Kiều gia, thật có xúc động sẽ phải gặp Khương Phàm.
Đám người trong cánh rừng náo nhiệt nghị luận sau một lúc cũng liên tiếp tản ra.
Có người muốn về tộc bẩm báo, thương lượng đối sách.
Bọn hắn đều có trực giác, rất có thể tên Khương Phàm này sẽ ảnh hưởng đến bài vị các tộc.
Có người không kịp chờ đợi muốn đem tin tức tung ra hoàng thành, chuyện đặc sắc như vậy hẳn là nên để càng nhiều người biết.
Kiều gia thì lại lâm vào náo nhiệt cùng kích động đã lâu chưa từng có, thật giống như cả tòa núi cao đều đang toả sáng sinh cơ bồng bột.
Khương Phàm đi vào bên trong bảo các Kiều gia, dựa theo Đan Hoàng chỉ dẫn, tìm kiếm dược thảo.
Bởi vì Kiều gia nuôi rất nhiều Luyện Đan sư, lại đúng lúc gặp Trường Sinh đại điển, trong bảo điện dự trữ rất nhiều dược thảo.
Đan Hoàng nói:
- Bắt đầu tìm dược thảo từ cơ sở nhất. Phương thuốc không chỉ cần phải rất nhiều dược liệu đặc biệt hiếm thấy, cũng cần chút dược liệu cơ sở làm phụ trợ.
Khương Phàm bắt đầu từ tầng dược thảo dưới cùng, dần dần tìm kiếm.
- Bát Giác Huyền Băng Thảo, ba trăm hạt.
- Kỳ Nhung Quả, cần hai trăm hạt.
- Ngọc Tủy Chi, tám mươi gốc.
- Bồ Đề Hoa cũng cần, hai mươi đóa.
- Huyết Tinh Thảo rất hiếm thấy, vậy mà nơi này cũng có, năm mươi hạt.
Khương Phàm từ một tầng đi đến năm tầng, trước sau tìm được hai mươi loại dược thảo.
Tầng thứ sáu thuộc về trọng địa bảo dược Kiều gia, bên trong đều là dược liệu cực kỳ trân quý, có một số có giá trị liên thành.
Lối vào và bên trong có tám vị tộc lão trấn thủ.
Khương Phàm ở bên trong tìm được hai loại dược liệu hiếm thấy, Thanh Lăng Đằng cùng Địa Tâm Thối Thể Nhũ trăm năm.