- Mà Bạo Phong Cự Hổ còn có chút huyết mạch Thần Thú Bạch Hổ, mặc dù rất rất ít, nhưng Tô gia lấy đó làm kiêu ngạo, ngay cả đỉnh núi gia tộc đều đứng sừng sững pho tượng Bạch Hổ, coi là vệ thần bảo vệ của bọn hắn.
- Mà thời điểm Thánh linh văn thức tỉnh huyết mạch cự hổ, cũng có cực ít tỷ lệ sẽ thức tỉnh lực lượng truyền thừa Bạch Hổ. Nếu như huynh đụng tới Tô Cao Nghĩa, vậy huynh may mắn rồi. Trên trăm năm Tô gia không có người thức tỉnh Bạch Hổ truyền thừa, Tô Cao Nghĩa lại đã thức tỉnh, cho nên tử đệ Tô gia mới trở nên cực kỳ trương dương(*).
(*) Tính cách trương dương: Tính thích phô trương, thích khoe khoang, khoe mẽ.
- Tô Cao Nghĩa là thánh văn gì?
Khương Phàm có chút ngoài ý muốn, trong trí nhớ hình như không có nói tới vấn đề này.
- Càn Nguyên thánh văn. Thánh văn Tô gia bọn hắn vô cùng khó biến đổi, cơ hồ chưa từng có tiền lệ tiến vào Đại Thừa thánh văn trước hai mươi tuổi. Nhưng bọn hắn có thể cảm thấy thức tỉnh truyền thừa tại Linh Hồn cảnh sơ kỳ, cho nên thực lực Càn Nguyên thánh văn không thể kém hơn so với Đại Thừa thánh văn. Đây cũng là nguyên nhân để Tô gia có thể là một trong cửu đại gia.
Khương Phàm nơi này đang nói, lão giả trên đài cao lại đổi bảo bối mới.
- Đại Đạo Thánh Thụ...
Lão nhân đột nhiên gào một cuống họng, còn cố ý dừng lại một lát, mới xấu xa nói:
- Vỏ cây...
- Đại Đạo Thánh Thụ là cái gì?
- Thánh Thụ? Dám dùng mệnh danh Thánh Thụ, hẳn là cũng không đơn giản.
- Vỏ cây đều lấy ra đấu giá? Ác Nhân cốc đây là rõ ràng muốn cướp đoạt tiền mà.
Đám người bạo động, hiển nhiên không ai nghe nói qua Đại Đạo Thánh Thụ.
Khương Phàm cũng hỏi Đan Hoàng:
- Đại Đạo Thánh Thụ so với Thiết Long cổ thụ thì như thế nào?
- Đại Đạo Thánh Thụ cũng là một trong Thượng Cổ Thụ Yêu, mặc dù không có cường đại như Thiết Long cổ thụ, Vạn Linh Huyết Thụ, cũng không phải Thụ Yêu chiến đấu, nhưng trái cây của nó kết sẽ dựng dục lực lượng truyền thừa.
- Ví dụ như người truyền thừa, Yêu thú truyền thừa, thậm chí là đại đạo truyền thừa. Lực lượng truyền thừa có mạnh có yếu, có nhiều có ít. Tình huống cụ thể phải căn cứ hoàn cảnh nó sinh trưởng đến định.
- Cho nên Đại Đạo Thánh Thụ tại thời đại Thượng Cổ đã trở thành là Truyền Thừa Thụ, sẽ trồng ở trong mộ địa cùng tổ địa cường tộc, vì hậu đại tiếp tục thai nghén truyền thừa.
- Truyền thừa? Tựa như là Chu Tước truyền thừa?
- Chính là như truyền thừa huyết mạch. Tựa như Thánh Nhân Quả, nhưng cường đại hơn Thánh Nhân Quả. Là bởi vì năng lực đặc biệt lại phi phàm này, Đại Đạo Thánh Thụ tại thời đại Thượng Cổ đã bị tai hoạ ngập đầu. Bởi vì tổ địa các đại cường tộc cơ bản đều có Đại Đạo Thánh Thụ, bọn hắn đều phong tồn lấy huyết mạch truyền thừa của mình. Ngươi tham luyến năng lực của ai, chỉ cần giết vào trong tộc bọn hắn, cướp đoạt trái cây là có thể.
- Mà nó lại tồn tại như Thần Linh, còn có thể quét ngang các nơi, cướp đoạt các loại truyền thừa. Có một số là Đại Đạo Thánh Thụ tại bí cảnh đặc biệt, còn có thể hấp thu uy lực đấ trời, dựng dục ra có được uy lực truyền thừa đại đạo chân chính.
- Cho nên Đại Đạo Thánh Thụ lại còn được gọi là Thần Thụ Chiến Tranh, Thần Thụ Ách Nạn sau khi thời đại Thượng Cổ cơ bản tuyệt tích. Vậy mà nơi này lại có vỏ cây, ta có chút ngoài ý muốn.
Khương Phàm quả quyết đưa tay kêu giá:
- Mười tinh tệ!
Lão nhân thể hiện cứng đờ:
- Đây là vỏ cây Thánh Thụ! Không được quấy rối!
Khương Phàm không khách khí nói:
- Nó dù là vỏ cây Thần Thụ thì cũng chỉ là một viếng vỏ cây! Một miếng vỏ cây có thể có hiệu quả lớn bao nhiêu, ta nhiều nhất ra năm mươi tinh tệ!
- Giá khởi điểm là một trăm tinh tệ!
- Quá hố. Ta cho ngươi một trăm lẻ một!
- Người đâu, đánh ra ngoài!
- Một trăm mười. Ngươi xem một chút đi, đều không có người cạnh tranh, ta chỉ là cảm giác hiếu kỳ, mua về pha trà uống.
- Pha trà? Đây đúng là phung phí của trời!
- Vậy ngươi nói một chút nó có thể làm gì? Một miếng vỏ cây còn có thể dựng dục ra Đại Đạo Thánh Thụ mới?
Lão nhân do dự một chút:
- Ba trăm tinh tệ! Thiếu một cái không được!
- Một trăm năm mươi, không thể nào nhiều hơn nữa.
- Ngươi coi nơi này là chợ bán thức ăn sao? Ai cùng ngươi cò kè mặc cả.
- Nơi này là phòng đấu giá, ngươi còn đang ở chỗ lên giá đấy. Hai trăm!!
- Tốt tốt tốt, hai trăm thì hai trăm.
- Hai trăm tinh tệ mua một miếng vỏ cây.
Phượng Bảo Nam lại im lặng, lần này rất chủ động gạt mở đám người đi đến phía trước.
- Nhớ kỹ tên của nó, Đại Đạo Thánh Thụ! Thánh Thụ!
Lão nhân bán đấu giá rất bất đắc dĩ.
- Vỏ cây! Vỏ cây!! Tinh tệ cho ngươi.
Phượng Bảo Nam đáp lễ hắn hai câu, móc ra hai trăm tinh tệ, bỏ lên trên bàn.
Nhưng khi chạm đến vỏ cây trong chốc lát, Phượng Bảo Nam liền nhíu lông mày lại, trên mặt hiện lên tia dị dạng, nhưng lại tranh thủ thời gian che giấu tốt biểu hiện, thu vào nhẫn không gian.
- Phượng Bảo Nam?
Tô Nhã ngồi ở phía trước bỗng nhiên nhận ra hắn.
- Tô Nhã cô nương.
Phượng Bảo Nam chào hỏi đơn giản, lại trở lại trong đám người.
- Thật là ngươi? Ngươi đứng lại đó cho ta! Tên hỗn đản Khương Phàm kia đâu?
Tô Nhã nhảy dựng lên, nhìn quanh đám người trước mặt.
- Khương Phàm?
- Khương Phàm ở đâu!
- Ai là Khương Phàm!
Đám người lập tức rối loạn lên.
Lúc ban ngày, chuyện ở trước cửa phủ Kiều gia còn chưa có khuếch tán ra, không có nhiều người biết Khương Phàm.
Nhưng bây giờ là buổi tối, hơn phân nửa hoàng thành đều biết tin tức Khương Phàm đã đánh bại Đường Tư Đồ, giận dữ mắng mỏ hoàng thất.
Bây giờ các nơi trong hoàng thành đều đang nghị luận về cái tên con rể Kiều gia trắng trợn cướp đoạt Lý Tịch, đánh bại Đường Tư Đồ, tuyên chiến Hoàng Phủ gia, cũng ở trước mặt mọi người trách cứ hoàng thất này.
Còn có người trong chợ đen Ác Nhân cốc bắt đầu treo giải thưởng mua tài liệu cặn kẽ về Khương Phàm.
Phượng Bảo Nam trở lại bên cạnh Khương Phàm, nói nhỏ:
- Miếng vỏ cây này còn có chút khí tức sinh mệnh, mau rời khỏi nơi này. Hai trăm tinh tệ mua niềm vui bất ngờ?