Kết hôn đã hơn một năm, ngủ cùng nhau rồi, nhưng chưa làm gì.
Tối hôm qua thật sự cô không phải có ý định dụ dỗ gì, chỉ là cô dùng cách trực tiếp nhất với thân phận là vợ chính thức để khiến người đàn ông của cô tỉnh táo lại.
Tư Thừa Nam luôn nhường phòng ngủ lớn cho cô ở, còn mình thì ở phòng ngủ cho khách, đương nhiên anh vẫn để lại hầu hết đồ dùng trong phòng ngủ lớn, như vậy mới có thể lừa gạt được những lần tập kích bất ngờ kiểm tra của bậc phụ huynh.
Toàn bộ người trong nhà không ai có thể nhìn ra dấu vết ở riêng của họ, ngoại trừ thái độ của Tư Thừa Nam.
Ngày mốt là Tết Nguyên Đán, họ phải về nhà họ Tư ở, thời gian phẫu thuật của Bạch Tương cũng quyết định là sau Nguyên Đán, hôm nay xuất viện về nhà cha mẹ anh ấy, chuẩn bị trải qua ngày lễ này.
Nhà Bạch và nhà Tư đều chung một khu biệt thự, quan hệ của Bạch Tương rất tốt, party qua năm mời đến rất nhiều bạn bè, Thang Tư Mẫn cũng đến.
Mọi người ở đây không ít thì nhiều đều có biết chút ít về khoảng thời gian nọ của Thang Tư Mẫn và Tư Thừa Nam, ánh mắt khi nhìn ba người cũng không tránh được xấu hổ.
Tào Giai Giai trò chuyện phiếm cùng Bạch Tương một hồi, lại an ủi mẹ Bạch Tương, mới lặng lẽ đi cửa sau về lại nhà chồng.
Mẹ đang xem TV, thấy cô về một mình bèn hỏi Tư Thừa Nam.
“Còn đang nói chuyện với Bạch Tương đó ạ, để họ nói chuyện thêm một lát đi, ngoài miệng Thừa Nam không nói gì, nhưng dạo này không khi nào là ngủ an giấc cả.”
Mẹ Tư rất vừa lòng mãn nguyện với đứa con dâu này, mẹ chồng nàng dâu ngồi xem TV một lát, Tào Giai Giai còn chơi một ván với ba chồng, tuy là thua nhưng ba chồng vẫn rất vui, tặng cho cô một bao lì xì nặng trĩu.
“Mau mau sinh con, mẹ chờ ôm cháu đấy.” Mẹ nói.
Mỗi lần Tư Thừa Nam về đều nghe phải câu này của mẹ Tư, không lời dư thừa.