Đắn Đo - Thụy Bất Tỉnh

Chương 6: Chúng ta cùng sống tốt nhé



Lúc Tư Thừa Nam rời giường thấy Tào Giai Giai đang ở phòng bếp, anh xoay người đi đánh răng.

Sau đám cưới và tuần trăng mật họ đã tách nhau ra, Tào Giai Giai đứng ở sân bay nói với anh rằng có sắp xếp khác, bắt đầu từ khoảnh khắc ấy Tào Giai Giai đã kéo khoảng cách rất tốt cho cuộc hôn nhân này, Tư Thừa Nam không có lấy một chút khó xử nào.

Chỉ duy một lần đó là không lâu sau tuần trăng mật, cô bắt đầu làm bữa sáng cho mình.

Tào Giai Giai cũng có chuyện bận, rảnh rỗi dậy sớm làm bữa sáng, đồ ăn kiểu Trung, phần cho hai người, không nhiều hơn một miếng nào, cô ăn nửa phần của anh.

Tư Thừa Nam không thích loại chuyện vặt mang tính ràng buộc này, sẽ làm biến dị hiệp định sinh hoạt chung, vậy nên anh không ăn liền rời đi ngay.

Buổi tối về nhà nhìn thấy trong tủ lạnh còn phân nửa phần đồ ăn ban sáng của anh, đêm đó Tào Giai Giai lấy làm đồ ăn, sáng hôm sau lại tiếp tục ăn.

Cô rảnh rỗi là sẽ làm bữa sáng, anh ở nhà thì làm nhiều thêm một phần, anh không ăn cô sẽ mang đến công ty, Tư Thừa Nam tự thấy lòng dạ mình hẹp hòi.

Thi thoảng Tào Giai Giai sẽ khiến Tư Thừa Nam cảm thấy hoặc bản thân quá nhỏ nhen hoặc có chút nghi ngờ, song cô lại quá mức sòng phẳng, không nhìn ra sự chờ mong hay thất vọng nào, bình tĩnh không một lời giải thích, phảng phất như chuyện làm bữa sáng hay mất cả đêm săn sóc cho anh say rượu sinh bệnh hoặc chuyện đặt may đồ đông cho anh là một chuyện vặt vãnh không tốn chút sức nào, tất cả đều là anh tự mình đa tình.

Tư Thừa Nam bấy giờ nghĩ bản thân lại tự mình đa tình, anh ngồi xuống ăn bữa sáng, hai người chuẩn bị đi làm.

Thậm chí Tào Giai Giai còn giúp anh đeo cà vạt, biểu cảm dịu dàng và nghiêm túc, nhìn trong gương quả thật đúng là một đôi vợ chồng mặn nồng.

“Giai Giai, chúng ta sống thật tốt về sau nhé.” Tư Thừa Nam nói một câu mà không suy nghĩ quá nhiều, nói xong lại thấy bản thân hẳn là có thể gánh vác được phần trọng trách này.

“Được, còn lại ba tháng, chúng ta cứ xem như là một đôi vợ chồng mặn nồng, cũng không quá mệt.” Tào Giai Giai làm bộ như nghe không hiểu, Tư Thừa Nam không đoán ra được thái độ của cô, không tiện dây dưa.

Tư Thừa Nam đang họp sáng lại nhớ đến Tào Giai Giai, hai người họ khi còn nhỏ đã ở cùng một khu chung cư, ấn tượng của Tư Thừa Nam với cô là vào cái ngày cô chín tuổi bị bạn bè trong sân đẩy xuống vũng bùn khóc nháo nhào lên được anh dắt về nhà.

Vậy nên lần đầu tiên nghe thấy trong nhà nói anh sau này phải cưới Tào Giai Giai, trong đầu anh đã hiện lên hình ảnh của cô nhóc kia.

Lúc cô nhóc đến tìm anh cũng là khi anh vừa mới xác nhận mối quan hệ cùng Thang Tư Mẫn.

“Anh có người bạn gái anh thích, không muốn kết hôn với em đúng không?”

“Đúng vậy.”

Tào Giai Giai cười cười rồi rời đi, nghe bảo cô vốn bị đày đến trường đại học cũ của mình, nhưng cuối cùng lại xuất ngoại.

Dường như từ rất lâu trước đó cô bé này đã dọn sạch sẽ mọi phiền phức cho anh, Tư Thừa Nam lại bắt đầu nhớ về cuộc sống trong một năm kết hôn này, thoải mái đến độ rất hiếm khi anh nhớ đến áp lực kết hôn giả.

“Lịch trình ba tháng sau hủy toàn bộ đi.” Tư Thừa Nam phân phó cho thư ký.