Dẫn Dụ Sói Vào Hang

Chương 56: Kết thúc rồi



Ninh Mịch vội vã đến xem tình trạng của bệnh nhân, thăm khám sơ bộ và chỉ định cứu chữa. Cô đi vào phòng tiền phẫu để làm công tác chuẩn bị, mặc vào trang phục phẫu thuật, tóc bới cao gọn gàng và chụp mũ y tế, cô rửa tay sát trùng rồi đeo găng tay cao su. Mọi thao tác đều nhuần nhuyễn và nhanh chóng.

Cô bước vào phòng phẫu thuật cùng các y tá khi đã chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ. Bệnh nhân bị thương nặng do tai nạn giao thông, máu bầm tụ ở não, chân trái và một bên xương sườn bị gãy, trong suốt quá trình phẫu thuật đã bị hôn mê và phải dùng đến oxi trợ thở. Từng giây từng phút trôi qua đối với cô đều rất căng thẳng vì phải đối mặt với tử thần để giành giật sự sống cho bệnh nhân đang nằm trên bàn phẫu thuật.

- Kéo.

Y tá nghe bác sĩ Triệu nói liền nhanh tay truyền dụng cụ cho cô. Tay cô chắc nịch, chẳng hề run dù một chút vì đã trải qua nhiều năm cầm dao mổ, cứu chữa cho vô số bệnh nhân.

- Dao mổ 11.

Y tá đứng bên cạnh liên tục truyền dụng cụ phẫu thuật theo yêu cầu của cô, những y tá còn lại cũng tích cực hỗ trợ cầm máu, truyền dịch, đồng thời theo dõi các chỉ số khác của bệnh nhân. Mọi người cùng nhau phối hợp, cực lực cứu người.

Trải qua gần ba tiếng căng thẳng, cuối cùng ca phẫu thuật cũng thàng công tốt đẹp, bệnh nhân vẫn duy trì nhịp thở ổn định, các vết thương đã được xử lý, bây giờ cần theo dõi để hồi sức tích cực.

Bước ra ngoài sau một ca phẫu thuật kéo dài, cô tháo khẩu trang, vẻ mặt có chút mỏi mệt nhưng chỉ cần nghĩ đến việc đã cứu được bệnh nhân thì trong lòng liền tràn ngập hạnh phúc và năng lượng.

Khi Ninh Mịch bước ra khỏi phòng phẫu thuật, điều đầu tiên cô nhìn thấy chính là anh đang ngồi chờ cô. Tim Ninh Mịch chợp nhói lên, tâm trạng rối bời khi đối diện với người cô rất yêu và cũng rất hận vì nghĩ anh là kẻ phản bội.

Để phớt lờ người đàn ông mình yêu, Ninh Mịch cố tình làm lơ, vờ như không nhìn thấy anh mà đi lướt qua. Tần Lãng đã quyết định phải làm rõ mọi chuyện, không để hiểu lầm đi xa hơn nữa, anh muốn níu kéo cuộc tình choáng váng chỉ vừa chớm nở được vài ngày đã vội chia ly.

Anh nhanh chân đuổi theo cô, Ninh Mịch vẫn giữ bình tĩnh, từng bước đi từ tốn vì không muốn để anh nhìn thấy cô còn tình cảm thấy bối rối khi đối mặt với anh.

- Ninh Mịch...

Cô rõ ràng nghe thấy anh gọi mình nhưng vẫn vờ như không hay biết và tiếp tục bỏ đi. Bước đến thang máy, cô nhanh tay bấm nút mở cửa, do đã tối nên thang máy lúc này mở ra rất nhanh vì chẳng có ai. Cô vội đi vào trong, gấp gáp bấm nút đóng thang máy và số tầng. Giây phút nhìn cửa thang máy đang đóng lại, cô cứ ngỡ mình đã né tránh được anh, tuy nhiên Tần Lãng đã kịp lúc đưa bàn tay vào kẽ hở còn chưa đóng sầm lại của cửa thang máy, nhận thấy dấu hiện bị ngăn chặn lại khi đang đóng, cửa thang máy lập tức tự động mở ra. Cặp đôi vừa tay lần nữa mặt đối mặt, mọi chuyện diễn ra quá nhanh, cô chỉ biết nhìn anh đầy oán trách, Tần Lãng không chần chừ liền bước vào trong, cánh cửa thang máy tiếp tục đóng lại, lúc này chỉ có hai người với nhau.

- Anh không chấp nhận lời chia tay của em.



Điều đầu tiên anh muốn nhấn mạnh là việc chia tay, bởi lẽ Tần Lãng không muốn mất cô. Ninh Mịch mắng anh, đánh anh hay thế nào cũng được, anh đều sẽ chấp nhận, tìm mọi cách để vỗ dành cô, nhưng tuyệt đối anh không muốn chia tay.

- Chấp nhận hay không là việc của anh, còn tôi và anh, không liên quan đến nhau nữa.

Tần Lãng biết cô đang có rất nhiều hoang mang bởi những chuyện hiểu lầm do chính lời nói dối của anh tạo ra.

- Cô gái đó là em gái ruột của anh. Anh không phản bội em. Em muốn trừng phạt anh thế nào cũng được nhưng đừng chia tay có được không?

Cô ngây người vài giây khi nghe anh nói cô gái kia là em của anh. Cảm giác đè nặng nơi lòng ngực phần nào được trút bỏ, cô có một chút vui trong lòng, nhưng con đường đi đến sự tha thứ vẫn còn rất xa xôi. Cô nhìn thẳng vào mắt anh, chẳng chần chừ cất lời:

- Tôi không muốn yêu một người mà tôi chẳng biết gì về người đó.

Câu nói của cô khiến anh càng thức tỉnh, Ninh Mịch nói không sai, dù cô đã chấp nhận làm bạn gái của anh, nhưng thời điểm đó, cả điều cơ bản là tên thật của anh, cô cũng không được biết, thử hỏi làm sao có thể yên tâm ở cạnh anh được.

Tần Lãng nhẹ giọng, ánh mắt nhìn cô vẫn dịu dàng, tràn ngập yêu thương:

- Anh xin lỗi vì anh đã không nói em biết...

Cô lập tức phản bác lại, lời lẽ mạnh mẽ, dứt khoát:

- Không phải, anh có nói, nhưng là nói dối. Anh Ngụy à, chuyện của tôi và anh giống như cuộc phẫu thuật vừa rồi vậy, kết thúc rồi.

Vừa lúc thang máy mở ra vì đã đến khoa hô hấp, cô lạnh lùng bước đi vì vẫn chưa thể chấp nhận sự thật đầy dối lừa. Tần Lãng nào dễ dàng bỏ cuộc, anh vội đuổi theo cô, trở thành chiếc đuôi bự bám dính lấy bác sĩ Triệu.

- Ninh Mịch, anh không muốn chúng ta kết thúc như vậy.