Vệ sĩ của Tần Lãng sau khi hay tin anh đã được đưa đến phòng hồi sức liền muốn đến thăm anh. Tuy nhiên bác sĩ không đồng ý vì bệnh nhân còn rất yếu, cần hạn chế người vào phòng bệnh thăm nom.
Cô bước đến cạnh giường, nhẹ nhàng đặt bàn tay lên tay Tần Lãng, muốn tiếp thêm sức lực để anh mau chóng khỏe lại. May mắn thay viên đạn không bắn vào vị trí nguy hiểm trên cơ thể, nếu không đã ảnh hưởng đến tính mạng.
Dù ca phẫu thuật rất thành công nhưng hiện sức khỏe của anh đang rất yếu vì mất quá nhiều máu, cần nghỉ ngơi ít nhất nửa tháng và phải nằm viện tầm một tuần để theo dõi.
Cô bên cạnh anh được một lúc rồi rời khỏi phòng bệnh, đêm nay cô sẽ ở lại bệnh viện, vừa theo dõi tình trạng của Tần Lãng, vừa ghé thăm chị hai.
Vệ sĩ của anh dù đang bị thương nhưng vẫn quyết tâm ngồi chờ đợi ở trước phòng bệnh. Cô khuyên họ hãy ra về, ở đây đã có cô lo liệu, bây giờ họ ở lại cũng chỉ phí thời gian mà chẳng có tác dụng gì. Tuy nhiên cấp dưới trumg thành vẫn nhất định không về, chờ đến khi chủ tịch Ngụy tỉnh lại thì họ mới có thể yên tâm được.
Cô tranh thủ thời gian đến phòng bệnh thăm chị hai rồi lại sang chăm sóc cho Tần Lãng. Nhìn những người mình yêu thương đột ngột ngã khụy, cô thật sự rất sốc. Nếu không phải bản thân cô là một bác sĩ, từng chứng kiến qua nhiều trường hợp đau lòng thì ắt hẳn cô đã bị đả kích lớn về tâm lý.
Sau khi cuộc phẫu thuật kết thúc, bác sĩ Cố đã đưa điện thoại của Tần Lãng cho Ninh Mịch cất giữ. Buổi chiều, Kính Huân đã gọi vào máy của anh, anh ấy muốn bảo Tần Lãng về Ngụy gia dùng cơm trưa cùng bà nội.
Ninh Mịch thay anh bắt máy, cô đã suy nghĩ và quyết định nói với Kính Huân chuyện anh đang nằm viện. Dù sao cũng nên nói cho người thân của Tần Lãng biết về tình trạng của anh. Kính Huân sợ ba mẹ, bà nội và em gái lo lắng nên tạm thời không nói ra, một mình đến bệnh viện thăm anh trai.
Cô và Kính Huân gặp nhau tại hành lang bên ngoài phòng bệnh, sự việc xảy ra quá đột ngột nên anh ấy vẫn chưa hết bàng hoàng. Sau khi được biết tình trạng của anh đã ổn, Kính Huân mới cảm thấy nhẹ nhõm phần nào. Cũng qua cuộc nói chuyện mà Kính Huân được biết cô đã biết rõ về thân phận thật sự của Tần Lãng và cả chuyện hai người đang yêu nhau.
- Chị đã hỏi cấp dưới của Tần Lãng về nguyên nhân dẫn đến vụ việc nhưng họ bảo không thể tiết lộ với chị.
Kính Huân có chút nghĩ suy, nói đến các mối quan hệ của Tần Lãng, thật ra anh ấy cũng không biết quá nhiều.
- Chuyện này có lẽ phải chờ anh hai tỉnh lại vì em cũng không rõ các mối quan hệ xung quanh của anh ấy.
Thật lòng cô không khỏi lo sợ khi chứng khiến anh bị thương nặng do đạn bắn. Trước đây Ninh Mịch luôn mong muốn có một cuộc tình bình yên, có cảm giác an toàn bên người mình yêu, nhưng có vẻ như cuộc sống của Tần Lãng không đơn giản như cô đã nghĩ.
...
Cả đêm dài ở cô lại phòng bệnh với anh, Ninh Mịch bảo Kính Huân ra về để người nhà yên tâm, tạm thời anh ấy quyết định chưa nói chuyện anh bị thương với mọi người trong gia đình vì sợ họ sẽ bị sốc, đặc biệt là bà nội.
Đêm nay đối với cô thật dài vì Ninh Mịch chẳng thể chớp mắt được, cứ túc trực bên cạnh anh, trông ngóng Tần Lãng tỉnh lại.
Ninh Mịch ngồi cạnh giường bệnh đến khi trời sáng rồi gục đầu thiếp đi ngay cạnh anh vì mỏi mệt. Tay cô vẫn nắm chặt lấy tay anh, ân cần kề cận. Những ngón tay của Tần Lãng bắt đầu cử động, anh dần mở mắt, phản ứng đầu tiên là đảo mắt một vòng, nhìn xem bản thân đang ở đâu.
Toàn thân anh đau nhức, đặc biệt rất đau ở vị trí vết thương vừa phẫu thuật. Tần Lãng đã nhận ra bản thân đang nằm trong bệnh viện. Anh cử động các ngón tay mạnh mẽ hơn và rồi anh nhìn thấy cô đang ở bên cạnh, Tần Lãng nhẹ nhàng siết bàn tay, muốn chủ động nắm lấy tay Ninh Mịch.
Anh nghiên mặt về phía cô, ánh mắt chăm chú nhìn bạn gái, Tần Lãng biết cô đã ở cạnh anh cả đêm qua. Anh vừa định gắng sức đưa tay chạm vào đầu cô thì Ninh Mịch cũng bất chợt thức giấc. Nhìn thấy anh đã tỉnh lại, cô mừng rỡ thốt lên:
- Anh tỉnh rồi.
Co vội đứng dậy, nhẹ nhàng tháo thiết bị trợ thở oxi để Tần Lãng có thể nói chuyện.
- Anh làm em lo chết đi được. Anh có thấy đau nhiều không?
Cô nắm lấy tay Tần Lãng rồi nhẹ nhàng đưa tay chạm vào má anh. Ninh Mịch cứ nghĩ anh mạnh mẽ, cứng rắn như lần khâu vết thương lại yêu cầu không cần dùng thuốc tê. Nào ngờ anh lại nhăn nhó mày mặt, nũng nịu đáp:
- Anh thấy rất đau, đau lắm.
Thấy anh bị thương đến xanh xao vì mất nhiều máu nên cô hết sức nhỏ nhẹ, không màn chuyện anh đang nhõng nhẽo mà cưng chiều nói:
- Ngoan, lát nữa em sẽ truyền dịch và thuốc giảm đau cho anh, sẽ ổn thôi.
Tần Lãng lắc đầu, gương mặt nhợt nhạt trông rất đáng thương:
- Không cần thuốc giảm đau, anh có cách này hiệu quả hơn.
Cô ngây ngô lại bị sói dụ dỗ mà chẳng hề hay biết.
- Ý của anh là...
Dù vừa trải qua phẫu thuật nhưng anh còn rất tỉnh táo và gian xảo, Tần Lãng vẫn thừa sức để nở nụ cười gian trên môi: